Mục lục
Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 319: Đi ra ngoài


Nghĩ lại dù sao tối nay cũng không còn ai mà mình cũng muốn ngủ ở chỗ này, Vũ Linh Đan không cưỡng ép chính mình nữa, tính nghỉ ngơi một chút rồi dậy ăn cơm sau cũng được.


Một giấc ngủ này có hơi dài.


Lúc Trương Thiên Thành đi vào thì thấy áo khoác trên ghế sa lon, rõ ràng là Trần Đức Bảo đã báo cho Vũ Linh Đan tới, sau khi nghe thấy hơi thở của Vũ Linh Đan, khóe miệng vẫn không kiềm được cong lên.


Dưới tầng không có ai, Trương Thiên Thành đi thẳng lên lầu, khi anh thấy ánh đèn hơi yếu của nhà vệ sinh thì vô thức mở ra.


Một tiếng kẽo kẹt vang lên.


Dường như Vũ Linh Đan mơ thấy ác mộng, bị dọa cho giật mình, nhanh chóng mở mắt.


Lúc này nước đã sớm lạnh đi rồi.


Vũ Linh Đan vừa mở mắt đã thấy được Trương Thiên Thành đang đứng ở trước mặt mình, nhất thời hét chói tai phá vỡ sự tĩnh lặng, không khí trở nên căng thẳng mà lúng túng.


“Đi ra ngoài!”


Vũ Linh Đan kêu to.


Trương Thiên Thành rất biết điều đi ra ngoài, vốn là anh cũng không có ý định nhìn trộm, mới vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn.


Chẳng qua là trước khi đi ra, Trương Thiên Thành lại có chút khó chịu, quay đầu lại nhìn da thịt sáng bóng phơi bày ra bên ngoài của Vũ Linh Đan lần nữa, bĩu môi nói: “Cũng không phải là chưa từng thấy, kêu la cái gì?”


“Đi ra ngoài!”


Ầm!


Cho đến khi tiếng cửa bị đóng sầm lại, Vũ Linh Đan mới vươn tay sờ sờ mặt của mình.


Thân thể lạnh như băng, chỉ có khuôn mặt bị đỏ lên, nóng như lửa.


Vũ Linh Đan nhớ lại và xác nhận hoàn cảnh xung quanh, sau khi xác định không phải là mình đang mơ thấy ác mộng, cô lập tức nhảy ra khỏi bồn tắm, trong đầu có vô số tiếng kêu gào:


Không phải là Trương Thiên Thành đi công tác sao, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?


Rốt cuộc anh đi vào lúc nào, sao mình chẳng phát hiện chút gì cả?


Tên khốn kiếp này, chắc lại cấu kết với Trần Đức Bảo cùng nhau lừa mình rồi.





Vũ Linh Đan không cầm quần áo vào nên chỉ có thể tùy tiện bọc người lại bằng một cái khăn tắm, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.


Không nghĩ tới Trương Thiên Thành lại đang chờ mình ở phòng ngủ.


Mặt Vũ Linh Đan đỏ lên, hai tay nắm khăn tắm thật chặt, hỏi: “Sao anh lại về?”


Trương Thiên Thành vuốt vuốt hai tay, có chút cạn lời: “Hình như đây là nhà của tôi mà?”


Vũ Linh Đan cứng họng, câu hỏi vừa rồi hơi ngu ngốc, nhất định là đầu óc vẫn chưa xoay chuyển kịp, nhất thời Vũ Linh Đan nghiêm mặt, ấp úng hờn dỗi nói: “Thật xin lỗi Tổng giám đốc Thành, bây giờ tôi lập tức mặc quần áo rồi rời đi.”


Trương Thiên Thành bình tĩnh nhìn từ bắp chân lộ ra của cô lên đến phía trên, cho đến khi thấy gương mặt trông có vẻ ửng đỏ, còn có vài sợi tóc con dính bên trên, khóe miệng cong lên độ cong thích đáng.


Nhưng ở trong mắt Vũ Linh Đan, đó rõ ràng chính là cợt nhả.


Vũ Linh Đan tức giận trợn mắt nhìn Trương Thiên Thành, quấn khăn tắm định đi ra. Nhưng mà không ngờ cô lại bị trượt chân, bước một bước vào khoảng không, cô hét một tiếng chói tai.


Mấy giây sau, không hề có sự đau đớn như trong tưởng tượng của Vũ Linh Đan.


Cô nghi ngờ mở mắt ra, nhìn thấy rõ đôi mắt sâu thẳm mà phức tạp kia, Vũ Linh Đan chớp chớp mắt, qua mấy giây lại cảm thấy thân thể có hơi lạnh. Vũ Linh Đan kịp nhận ra lại hét chói tai, nhanh chóng đẩy Trương Thiên Thành ra.


Trương Thiên Thành cũng không ngăn cản, chỉ vỗ vỗ tay mình, bình tĩnh nhìn Vũ Linh Đan ngồi xổm người xuống, nhặt khăn tắm lên lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK