Nói về điều này, cũng thực sự phải cảm ơn hacker đã tấn công máy tính của Phạm Thu Trang.
Trong bóng tối, khóe miệng Vũ Linh Đan nở một nụ cười, nhìn vào trong ánh mắt tức giận của Vũ Phong Toàn, thấy được ông ta đang run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra.
Đứa con gái này đã trở nên đáng sợ như vậy từ khi nào thế?
“Tổng giám đốc Vũ, thật không ngờ rằng các người lại là loại người như vậy.”
“Đến con gái của mình cũng có thể mưu hại được.”
“Nếu không có đoạn video này, tất cả chúng tôi đã bị lừa rồi, thật là đáng sợ.”
Cuối cùng có người lên tiếng, bên cạnh đại sảnh đột nhiên xuất hiện một chiếc máy chiếu, sau đó đoạn video nhận được trên điện thoại lại được phát một lần nữa.
Lê Anh Quỳnh đứng sang một bên, vẻ mặt nghiêm nghị.
Vũ Phong Toàn chỉ vào Lương Tùng Sơn ở bên cạnh, tức giận nói: “Tổng giám đốc Lương, anh…”
“Thật xin lỗi!”
Bây giờ, Vũ Phong Toàn xảy ra chuyện như vậy, tất cả mọi người đều tránh xa, Lương Tùng Sơn vừa thảo luận với Lê Anh Quỳnh, trực tiếp từ bỏ việc hợp tác với Tập đoàn Bạch Đằng.
Sao không biết thời biết thế, cũng coi như lấy được danh tiếng tốt.
Lương Tùng Sơn đẩy kính lên, tiếp tục chìm đắm vào đoạn video, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Không ngờ rằng Tổng giám đốc Vũ lại là người như vậy, xin lỗi, chúng ta không thể hợp tác được nữa.”
Vũ Phong Toàn năng lượng bộc phát, cả người mềm nhũn đi vài phần, nhưng ánh mắt của xung quanh, lại ùn ùn kéo đến.
Nguyễn Kim Thanh đau khổ che mặt lại, đến giờ phút này đã không còn mặt mũi nào để nhìn người ta nữa.
“Bà Vũ, tôi vào lúc này, bà mới phải quỳ xuống trước mặt Vũ Linh Đan và xin lỗi đấy..”
Người bên cạnh cười nhạo, ánh mắt nhìn Nguyễn Kim Thanh cũng càng lúc càng trở nên chán ghét.
Vài cô gái đã giúp Nguyễn Kim Thanh nói trước đó, sớm đã bí mật ẩn nấp ra phía sau khi mọi người không chú ý tới.
Tâng bốc không thành, ngược lại còn trở thành đồng bọn, điều này đối với giao tiếp hàng ngày của bọn họ mà nói, chắc chắn là một câu chuyện cười.
Nguyễn Kim Thanh mở miệng ra, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được.
Đoạn video đó … sao lại rơi vào tay của Vũ Linh Đan được chứ!
“Không cần xin lỗi đâu, chỉ cần sau này bà Vũ không diễn kịch nhiều như thế nữa, thì đã là giúp cho tôi rất nhiều rồi.”
Bên cạnh, Vũ Linh Đan nhẹ nhàng nói.
Lời nói của Vũ Linh Đan gây ra tiếng cười ầm ĩ, lần này nhìn lại Vũ Linh Đan, có vẻ như cũng không thấy khó chịu như thế nữa.