“Không, em hãy nghe tôi nói hết đã!”
Trương Đức Phú không bỏ qua.
“Ầm!” Cửa lại bị phá tung.
Mấy người trong phòng nhìn lại, chỉ thấy Trương Thiên Thành hai tay đút túi, khí thế hung hăng xông vào, hai nhân viên đứng ở cửa không dám thở mạnh, rõ ràng cú đạp đó là của Trương Thiên Thành gây ra.
Vũ Linh Đan lập tức có dự cảm không tốt.
Chỉ cần là nơi mà Trương Thiên Thành xuất hiện thì đều không có chuyện gì tốt, nhưng lúc cô đi, rõ ràng Trương Thiên Thành không hề biết, sao anh lại tìm được được đến đây?
Trương Đức Phú đứng từ dưới đất lên, sắc mặt lạnh đi, bảo vệ Vũ Linh Đan sau lưng mình, lạnh giọng hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
“Tôi tới đón người phụ nữ của tôi, có vấn đề gì sao? Còn cậu đấy, muốn cầu hôn, ông già có biết không?”
Trương Thiên Thành không giận mà uy, mặc dù không nổi giận những sát khí vẫn quẩn quanh, không cho bất kỳ ai nghi ngờ.
Trương Đức Phú hắng giọng, cậu ta biết hôm qua mình bị người nhà dạy bảo, chắc chắn là có liên quan đến Trương Thiên Thành.
Có Vũ Linh Đan ở đây, Trương Đức Phú không hề sợ hãi, cười lạnh một tiếng, không thèm quan tâm: “Trương Thiên Thành, tôi đã hoàn toàn buông bỏ Tập đoàn Á Đông rồi, anh muốn dùng chuyện này uy hiếp tôi cũng không còn tác dụng gì nữa. Nhưng còn anh, anh có dám vì Linh Đan mà buông bỏ Tập đoàn Á Đông không?”
Vũ Linh Đan kinh ngạc ngẩng đầu.
Lúc này cô đã hoàn toàn khiếp sợ.
Trương Thiên Thành vừa nói, người phụ nữ của anh?
Rốt cuộc là thế nào?
Vấn đề này rõ ràng là làm khó dễ, nhưng Trương Thiên Thành không hề nhíu mày, chỉ lộ ra chút nghi ngờ, thản nhiên nói: “Bây giờ Tập đoàn Á Đông nằm trong tay tôi, Vũ Linh Đan cũng ở bên cạnh tôi, tại sao tôi phải chọn một trong hai?”
Một câu nói kinh thiên động địa, long trời lở đất, chân Trương Đức Phú mềm nhũn, suýt thì ngã xuống đất.
Trương Thiên Thành nói tiếp: “Từ trước đến giờ, kẻ thua cuộc mới phải lựa chọn.”
“Cái đó, chờ đã.”
Phan Bảo Thái ở bên cạnh ho khan hai tiếng, vừa nãy anh ta chọn cách đứng một bên quan sát, cho nên vừa lên tiếng, Trương Thiên Thành liền nhìn qua, khẽ nhíu mày, không biết anh ta muốn nói gì.
Hoặc là, anh ta lấy gan ở đâu mà dám cắt ngang lời nói của mình?
“Linh Đan, vị này là…”
Phan Bảo Thái không để ý đến ánh mắt ăn thịt người của Trương Thiên Thành mà dịu dàng hỏi Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan ngẩng đầu liếc nhìn Trương Thiên Thành, có chút khó xử, không biết nên giải thích thế nào, chỉ nói: “Đây là Tổng giám đốc Thiên Thành.”
“Là chồng trước của cô ấy.”
Trương Thiên Thành không hài lòng với câu trả lời của Vũ Linh Đan, mở miệng nói, ánh mắt nhìn Phan Bảo Thái cũng càng sâu xa hơn: “Chắc vị này chính là nhà thiết kế Trái Tim Đại Dương, cậu nhỏ nhà họ Phan phải không?”
Từ lúc vừa mới tới, Trương Thiên Thành đã nhận ra thân phận của Phan Bảo Thái, chẳng qua là trước giờ anh không có thói quen chào hỏi người khác nên không thèm nhìn thôi.
Phan Bảo Thái mỉm cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không sợ hãi không kinh ngạc.
Anh ta vừa nhìn đã nhận ra đây là Trương Thiên Thành, đối phương cũng nhận ra thân phận của anh ta, câu hỏi vừa rồi của Phan Bảo Thái cũng không phải là để hỏi anh tên gì.
Vừa rồi, Trương Thiên Thành đã cho anh ta đáp án rồi.
Thấy là chồng trước, Phan Bảo Thái yên tâm.
Anh ta rất tự nhiên đi tới cạnh Vũ Linh Đan, vẻ mặt tự nhiên: “Nếu là chồng trước thì tôi nghĩ Tổng giám đốc Thiên Thành chẳng có quyền gì mà đưa Linh Đan đi cả.”
“Thế nào? Ở lại để cầu hôn tiếp à?”
Ánh mắt của Trương Thiên Thành như một con dao găm sắc bén đâm vào người Phan Bảo Thái.
Phan Bảo Thái cười gượng, sờ cằm, thấp giọng nói: “Đương nhiên không phải, ý của tôi là cho Linh Đan quyền lựa chọn cuối cùng, dù sao cô ấy cũng không phải món đồ thuộc về bất kì ai cả, Tổng giám đốc Trương, anh nói có đúng không?”
Nghe xong lời này, Trương Thiên Thành cúi đầu nhìn Vũ Linh Đan, ánh mắt chăm chú.
Ngoài mặt thì Vũ Linh Đan có vẻ thản nhiên, không để ý đến cuộc tranh đấu của ba người, nhưng trong lòng đang trào sóng mãnh liệt, nhất là câu không phải món đồ thuộc về bất kì ai kia, đúng là khiến cô xúc động muốn khóc.
“Hôm nay cầu hôn, tôi sẽ không đồng ý, xin lỗi Trương Đức Phú.”
Vũ Linh Đan nói xong liền xoay người, không nhìn cậu ta nữa.
Trương Đức Phú giang hai tay, như là đưa ra đáp án cho Vũ Linh Đan, sau đó muốn kéo cô đi. Vũ Linh Đan tránh khỏi, lùi về phía sau hai bước, ánh mắt kiên định lạnh lùng nhìn Trương Thiên Thành, nói: “Tôi và anh cũng không có bất kì quan hệ nào cả.”
“Vậy sao?”
Trương Thiên Thành bước từng bước tới gần, hùng hùng hổ hổ, con ngươi càng thêm tăm tối.
Phan Bảo Thái nhân cơ hội tiến lên, nhưng cũng bị Trương Thiên Thành đẩy ra, sau đó anh bắt lấy cánh tay Vũ Linh Đan, không cho cô cơ hội mở miệng, kéo cô ra ngoài.
Phan Bảo Thái còn muốn đuổi theo nhưng đã bị mấy vệ sĩ ở cửa ngăn lại: “Xin lỗi, anh không thể đi được.”
“Linh Đan!”
Phan Bảo Thái lo lắng, liên tục nhìn về phía Vũ Linh Đan biến mất, nhìn hai người bước vào thang máy, anh ta không nhịn được quát to một tiếng.
Vũ Linh Đan rõ ràng là không muốn, giằng co trong thang máy những cuối cùng vẫn phải cam chịu.
Phan Bảo Thái vô cùng giận dữ, nện một quyền lên tường, ánh mắt rất tự trách.
Nhân viên công tác ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Anh Bảo Thái, Trái Tim Đại Dương đang được kiểm tra, có thể sẽ cần anh hỗ trợ.”
“Tôi hiểu.”
Phan Bảo Thái hít sâu một hơi, cố gắng khống chế tâm trạng, nhưng không hiểu sao mũi cứ cay cay.
Vũ Linh Đan vừa đi, vẻ đau khổ trên mặt Trương Đức Phú cũng biến mất hoàn toàn. Cậu ta xốc lại quần áo trên người, đi qua người Phan Bảo Thái, đôi mắt hẹp dài liếc nhìn anh ta, ngập tràn thương hại: “Anh cho rằng cắt ngang buổi cầu hôn của tôi, Vũ Linh Đan sẽ đi với anh sao?”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ vậy, nhưng Linh Đan không thể ở bên một thằng cặn bã như cậu được.”
“Nhắc tới Vũ Linh Đan, cảm xúc của Phan Bảo Thái lại trở nên kích động.
Anh ta xoay người, hung hăng nhìn tên mặt người dạ thú đang đắc ý kia, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ tiếc là không thể khiến Linh Đan tận mắt nhìn thấy vẻ mặt bây giờ của cậu thôi.”
“Ha ha.”
Trương Đức Phú cười lạnh, thản nhiên nói: “Chuyện của tôi và Vũ Linh Đan, anh không có tư cách nhúng tay, cho dù là Trương Thiên Thành thì sao, tâm trí của anh ta chỉ có chuyện đoạt quyền ở công ty thôi. Còn tôi thì có thể bỏ tất cả mọi thứ vì Vũ Linh Đan, không bao lâu nữa, chắc chắn cô ấy sẽ phát hiện ra chỉ có tôi mới yêu thương cô ấy thật lòng.”
Phan Bảo Thái lập tức cảm thấy nguy cơ.
Anh ta không hề mơ ước xa vời gì với Vũ Linh Đan cả, anh ta biết khoảng cách giữa mình và cô rất lớn, nhưng dù thế anh ta vẫn muốn làm một kị sĩ yên lặng bảo vệ cô, không cho bất kì kẻ nào xâm phạm.
“Nếu đó là suy nghĩ của cậu, thì tôi nhất định sẽ ngăn cản ngày đó xảy ra.”
Phan Bảo Thái cảnh cáo không chút khách khí.
“Anh!”
Trương Đức Phú tức giận, cậu ta không biết người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì, nếu thật sự thích Vũ Linh Đan, thì sao lúc nãy không cản cô lại, để Trương Thiên Thành được lợi?
Nhìn ánh mắt không hề sợ hãi của Phan Bảo Thái, Trương Đức Phú hít sâu một hơi, không buồn tức giận với anh ta nữa.