Trong điện thoại, Nguyễn Kim Thanh cười mỉa một tiếng, nhìn gió, trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, tâm trạng vô cùng tốt. Bà ta không kiềm được gõ nhẹ ngón tay lên bệ cửa sổ, tiếp tục nói: “Cho nên, tôi mới không biết có nên nói chuyện này cho cậu không.”
Trương Đức Phú không ngốc, sẽ không vì một câu nói của Nguyễn Kim Thanh mà chạy đi chất vấn Vũ Linh Đan, mà là hỏi lại một cách hoài nghi: “Sao bà biết được chuyện này?”
Vũ Linh Đan sẽ không vô duyên vô cớ mà nói chuyện này cho Nguyễn Kim Thanh biết, nếu như biết được từ con đường khác thì cậu ta cũng sẽ biết, nhưng đến bây giờ mọi thứ đều là trời yên biển lặng.
“Chuyện tối qua mà bà đã biết rồi, có phải có nhanh quá rồi không, hay là nói chuyện này có liên quan đến bà?”
Phút chốc Trương Đức Phú đã đoán ra được chân tướng của sự việc, nghiêm giọng chất vấn.
“Con người cậu…” Nguyễn Kim Thanh có chút tức giận.
“Tôi chỉ là có ý tốt muốn nhắc nhở cậu, cũng cho cậu thêm cơ hội. Cậu lại nghi ngờ tôi, bỏ đi, nếu cậu không tin tôi thì tôi cúp đây.”
Nói xong, Nguyễn Kim Thanh cúp điện thoại thật.
Trương Đức Phú chau mày,sầm mặt, nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định đi gặp Vũ Linh Đan thử xem.
Phải nói rằng môi trường sống hiện tại của Vũ Linh Đan quả thực hơi kém, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì sẽ rất rắc rối.
Lúc Trương Đức Phú đến thì Vũ Linh Đan đang bàn bạc với mấy nhà thầu về chuyện phân chia khu vực. Cô nhìn thấy Trương Đức Phú thì cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái, tỏ ý bảo cậu ta đứng ở bên đợi cô.
Nhìn sắc mặt của Vũ Linh Đan, dáng vẻ bận rộn không hề giống giả vờ, trong lòng cậu ta cũng có tám phần mười chắc chắn, cũng cảm thấy phẫn nộ vì bà ta dám chơi mình.
Trương Đức Phú ra ngoài, gọi lại số điện thoại lúc nãy, mở miệng là mắng xối xả: “Người đàn bà này, bà dám chơi tôi à? Bà dám nói Linh Đan xảy ra chuyện, có tin tôi khiến con gái bà xảy ra chuyện không hả?”
Bên này, Nguyễn Kim Thanh đang dương dương đắc ý, thậm chí còn tự rót cho mình một ly rượu đỏ, vừa nghe Trương Đức Phú nói vậy thì ngây ra, vô thức nói: “Không được.”
“Cái gì mà không được, tôi thấy bà không có ý tốt gì cả.”
Trương Đức Phú tức giận.
Vũ Linh Đan không sao, Trương Đức Phú đương nhiên là thở phào một hơi, có điều cơn tức mà Nguyễn Kim Thanh mang lại, cậu ta không nuốt trôi, nói một câu: “Hai mẹ con các người cứ đợi đó cho tôi!”, sau đó liền cúp điện thoại.
Lúc này, Nguyễn Kim Thanh không bình tĩnh nổi nữa.
“Không được!”
Nguyễn Kim Thanh thì thào.
Rõ ràng bà ta đã tìm người rồi, tuy đến giờ vẫn không có tin tức, nhưng không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, hơn nữa Vũ Linh Đan là con gái chân yếu tay mềm, sao đánh lại được một người đàn ông chứ?
Đây đã là chuyện gạo nấu thành cơm rồi, chắc chắn là do Vũ Linh Đan không thừa nhận, hại bà ta đắc tội với Trương Đức Phú. Nguyễn Kim Thanh hít một hơi, cũng chỉ có thể cho rằng con nhỏ Vũ Linh Đan đó ngụy trang quá giỏi, giấu diếm chuyện kia đi.
“Hừ, càng muốn giấu diếm thì càng chứng tỏ có chuyện.”
Nguyễn Kim Thanh tự tin, lòng bà ta cũng an tâm hơn rất nhiều, bà ta muốn xem xem, rốt cuộc là bà ta lợi hại hay là Vũ Linh Đan lợi hại.
Nguyễn Kim Thanh lập tức gọi lại cho Trương Đức Phú, đối phương không nghe, bà ta chỉ có thể nhắn tin: “Không cần biết cậu có tin hay không, ba ngày sau mọi chuyện sẽ rõ.”
Bỏ di động xuống, Nguyễn Kim Thanh cũng không chịu ngồi yên, bắt đầu gọi điện thoại, nhưng đối phương vẫn không nghe.
“Hết cách rồi, xem ra chỉ có thể tự đi tìm người thôi.”
Nguyễn Kim Thanh lẩm bẩm.
Bên kia, Vũ Linh Đan đã làm xong việc, nhưng thấy Trương Đức Phú đứng bên ngoài gọi điện thoại nên cũng không quấy rầy cậu ta.
Chờ đến khi cậu ta quay lại, Vũ Linh Đan mới cười khách khí, hỏi: “Trương Đức Phú, sao cậu lại tới đây?”
“Em không cần khách khí với tôi thế đâu.”
Trương Đức Phú cười gượng, sau đó nhìn xung quanh. Mấy chủ thầu biết Trương Đức Phú, cũng biết quan hệ giữa cậu ta và Vũ Linh Đan không tầm thường, bọn họ mỉm cười, đứng dậy thu dọn đồ đạc: “Giám sát Đan, chúng tôi về rồi xem cũng được, không quấy rầy hai người nữa.
“Haiz, mọi người…”
Vũ Linh Đan đang định ngăn lại nhưng cả đám đều rời đi, trước mặt cô thì có Trương Đức Phú đứng chắn, cô chỉ có thể ngồi xuống, nói: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Không có gì.”
Lúc này đến lượt Trương Đức Phú bối rối, tim đập thình thịch, khó khăn lắm mới ổn định được cảm xúc, nói: “Không có gì, tôi chỉ muốn qua xem em có sao không thôi.”
“Tôi thì có thể có chuyện gì chứ?”
Vũ Linh Đan lập tức cảnh giác.
Chuyện tối qua khiến thần kinh của Vũ Linh Đan hơi nhạy cảm, sáng nay nhà họ Vũ gọi điện thoại, giờ Trương Đức Phú lại xuất hiện, mọi thứ rất không bình thường.
Trương Đức Phú vội nói: “Em không sao là tốt rồi, em không sao là tốt rồi.”