Sau đó, Dương Thanh My càng trở nên nóng nảy, khi đi ngang qua Vũ Linh Đan, bà ta nóng lòng muốn trực tiếp lao vào cô, nhưng may mắn thay, Trương Đức Phú đã giữ bà ta lại.
Trương Đức Phú trước kia là người phóng khoáng tự nhiên, bây giờ trên mặt lại mang nét tiều tụy, còn nhìn Dương Thanh My, có chỗ nào giống bị thương cơ chứ?
Vũ Linh Đan không thể không nói: “Nếu bác thực sự vì muốn tốt cho con trai mình, xin vui lòng để Trương Đức Phú được tự do hơn một chút, bác không thử nhìn xem cậu ta bị bác ép buộc thành cái gì rồi?”
“Cô muốn nói ai?” Dương Thanh My hỏi.
Vũ Linh Đan chép miệng, không nói được lời nào.
Ánh mắt Trương Đức Phú hiện lên cảm xúc phức tạp, sau đó cũng có chút nhẹ nhõm, ít nhất Vũ Linh Đan cũng hiểu lòng cậu ta.
“Con hồ ly tinh này, cô đừng có ở đây làm người tốt, con trai tôi thế nào thì liên quan gì đến cô?”
Dương Thanh My thấy Vũ Linh Đan dám chỉ trích mình, lập tức mất khống chế, giương nanh múa vuốt nhào tới, kết quả là bị mấy nhân viên bảo vệ phía sau chặn lại.
“Các người làm cái gì vậy? Buông ra! Có tin tôi kiện các người không?” Dương Thanh My bực tức gào lên.
Là vợ của Tổng giám đốc, bà ta làm sao có thể chấp nhận bị đối xử như vậy, cũng chỉ có người không biết mình là ai mới cư xử vô lý như thế. Lúc này, Dương Thanh My lớn tiếng nói: “Tôi là vợ của Tổng giám đốc tập đoàn Á Đông, các người biết điều thì mau buông ra!”
“Tổng giám đốc Tập đoàn Á Đông đang đứng ở đây.”
Trương Thiên Thành, người vốn đã rời đi, lại tự dưng xuất hiện.
Vũ Linh Đan cũng ngạc nhiên, rồi phát hiện ra mấy nhân viên bảo vệ này đến theo lời Trương Thiên Thành.
Vũ Linh Đan vén mái tóc rối bù ra sau tai, tâm tư phức tạp, sắc mặt tái nhợt đi mấy phần.
Trong khoảng thời gian này, cô dây dưa với Dương Thanh My, nếu chuyện này không được giải quyết, không biết sẽ lại có rắc rối gì nữa.
Dưới con mắt của Trương Thiên Thành, đám đông đã buông Dương Thanh My ra.
Dương Thanh My không kịp sửa sang lại bề ngoài chật vật của mình nên chỉ vào Vũ Linh Đan mắng:
“Vũ Linh Đan, cô nhìn lại cô đi, vì cô, không chỉ Trương Đức Phú bị thương, ngay cả chồng trước của cô cũng bị thương. Tôi nghe nói cô còn có một mối tình đầu phải không, kẻ đó cũng bị thương nốt. Tôi nói này, một người đàn bà như cô có biết xấu hổ không vậy, có phải muốn tất cả đàn ông trên đời này đều vây quanh cô không?”
“Bà đang nói nhảm cái gì vậy?” Vũ Linh Đan cau mày, lạnh giọng quát.
Người phụ nữ này sao có thể tùy tiện xúc phạm sự trong sạch của người khác như vậy chứ.
“Ha ha, chẳng lẽ tôi nói sai à? Nếu đã ly hôn, cô vẫn dây dưa với Trương Thiên Thành còn không nói, bây giờ lại quyến rũ con trai tôi, cầu hôn thì sao? Sao còn muốn ở bên mối tình đầu của mình? Đúng là loại đàn bà lẳng lơ.”
“Im miệng!”
Dương Thanh My vừa dương dương tự đắc nói xong, trước khi Vũ Linh Đan nổi giận, Trương Thiên Thành vốn chỉ đứng im lặng phía sau lại lớn tiếng mắng.
Nhìn thấy dáng vẻ không cam lòng và phẫn nộ của Vũ Linh Đan, Trương Thiên Thành có thể tìm ra lý do để anh quay lại.
Người phụ nữ của anh, chỉ có anh mới có thể bắt nạt, những người khác nếu muốn cũng không thể động một ngón tay.
“Hạng đàn bà lẳng lơ? Bà có muốn tôi lôi hết mấy
chiến tích vĩ đại
năm đó của bà ra kể một lượt không?”
Trương Thiên Thành thấp giọng nói, trực tiếp đe dọa Dương Thanh My.
Sắc mặt Dương Thanh My tái nhợt, trong lòng có chút chột dạ nhưng cũng không muốn chịu thua kém, nói tiếp: “Thiên Thành, người phụ nữ này không rõ ràng, chưa nói đến gốc gác không sạch sẽ, bây giờ lại dây dưa với mấy người đàn ông…”