Trong bệnh viện, Mai Lan đã qua cơn nguy kịch, chỉ là tạm thời vẫn chưa tỉnh lại, chưa tạo thành sai lầm lớn, cũng chưa vượt quá thời gian xuất hồn, có thể để hồn phách ổn định hơn một chút rồi từ từ lại đưa về.
Một chiếc xe dừng lại bên ngoài màn mưa lớn, Trần Kim Bảo cầm theo một chiếc hộp lớn xuống xe, Diệp Tuyền mở cửa cho ông ấy, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp bọc giấy bạc đưa cho Mai Lan ngồi ở ghế sau.
"Bây giờ sẽ đưa em về, ăn chút gì trước đi."
"Cảm, cảm ơn." Mai Lan nhỏ giọng nói.
Mặc dù chỉ vừa mới gặp mặt, nhưng có lẽ là do Diệp Tuyền mang tới tin tức tốt, Bách Vi lại quen thuộc một cách khó hiểu, cho nên Mai Lan mới có thể nghe lọt tai.
Ở nhà cũng là đứa bé được nuông chiều, nghe lời bố mẹ thầy cô lớn lên, khi không phải chịu kích thích, Mai Lan trông rất ngoan ngoãn và yên tĩnh.
Mở hộp ra, một mùi thơm tê cay nông nàn mạnh mẽ bao trùm toàn bộ bên trong chiếc xe, Mai Lan vô thức nuốt một ngụm nước bọt. Mặc dù quỷ thì cũng chẳng có nước bọt.
Vị cay tê là thứ đầu tiên hấp dẫn mọi người, khắc hoạ ký ức bản năng của mọi người, chỉ mới ngửi thôi là đã có thể tưởng tượng ra được nếu ăn thì ngon như thế nào, cảm thấy nóng đến mức đổ mồ hôi đầy đầu.
Hồn phách rõ ràng là lạnh lão, nhưng từ trong trí nhớ lại dâng lên một sự ấm áp.
"Óc heo nướng?" Mai Lan vừa muốn khóc lại vừa muốn cười: "Mỗi khi đến cuối tuần mẹ đều sẽ đi mua một cái, nói là bổ cho não. Mẹ rất biết cách chọn đồ ăn tươi mới, bố thì rất biết nấu canh, hầm một bát to, bọn họ lại chẳng ăn miếng nào, múc hết óc heo cho em, em và em trai cùng nhau uống canh."
Có lẽ là trong gia đình nào có học sinh và coi trọng con cái, đối với các hình thức bồi bổ và các loại thuốc bổ khác nhau, đều sẽ có một niềm tin sâu sắc. Bất kể nam bắc, đều có những truyền thống ẩm thực tương tự nhau một cách tuyệt vời.
Diệp Tuyền khẽ cười một tiếng: "Ăn chút óc heo nướng đi, bồi bổ cho em. Chờ em quay về là lại có thể uống canh."
"Được." Mai Lan nhẹ nhàng trả lời, mùi thơm sau khi cẩn thận pha trộn ra sẽ thu hút sự chú ý và khác biệt hơn món hầm nhạt nhẽo.
Rau cần và rau thơm thái nhỏ khử được phân lớn mùi tanh, tỏi và ớt đã được nướng chín tạo nên mùi thơm, cùng nâng lên miếng nhỏ nhỏ ở giữa. Tách bỏ lớp màng máu, ngoại trừ thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ óc heo có những rãnh sâu, thì hâu như không có mùi tanh của óc heo.
Rắc hai vòng hạt tiêu xanh đỏ ở phía trên, dầu đỏ của nước sốt ngập một nửa óc heo, màu sáng rực như lửa.
Còn non mềm hơn cả đậu hũ, mang theo hương vị hơi ngấy đặc biệt của choresterol, những vị cay kích thích tan ra trong miệng, khi nuốt vào, đáy lòng tự nhiên lại dâng lên một cảm giác mềm mại và ngập tràn thoả mãn.
Mai Lan ôm chiếc hộp, múc từng miếng từng miếng, động tác đặc biệt mạnh mẽ, như thể đang trút giận.
"Thật ra em cũng chẳng thích uống canh óc heo như vậy. Em và em trai đã hẹn nhau, đợi khi thi xong, nhận được học bổng thì sẽ đi ăn đồ nướng cùng bố mẹ."
Đi ăn thịt xiên nướng, đi ăn cà tím nướng tỏi và óc nướng, đi uống coca ướp lạnh Tạm thời thoát ra khỏi cuộc sống nặng nề, cùng nhau thả lỏng đi ăn một bữa đồ nướng lúc bình thường không dám bỏ tiền ra mua, cũng đã là sự chúc mừng tốt nhất Mai Lan có thể nghĩ tới.
Thịt nướng không đắt lắm, nhưng đối với nhà họ Mai phải tính toán chỉ li từng khoản tiền mà nói thì lại có ý nghĩa khác.
Sau khi Mai Lan tính được sơ qua điểm số cũng đã chờ mong về khoảnh khắc đó trong tương lai, nhưng chưa kịp nhận tiên học bổng, đã lập tức phải đối mặt với một hành động ác ý không ngờ tới.
"Lúc em sống cũng chưa từng được ăn, không dám ăn, biến thành quỷ rồi lại có thể ăn... Vì sao người khác đều có thể thuận lợi suôn sẻ, còn em lại phải đối diện với những điều này! Em không có cách nào không thèm quan tâm đến, dựa vào cái gì mà người khác phạm lỗi, lại chỉ có em gặp xui xẻo chứ!" Mai Lan càng nghĩ càng tủi thân, muốn khóc, nhưng mà lại không khóc được.
Thật ra cô ấy biết bản thân mình bốc đồng, nhưng cô ấy thực sự không biết, lúc đó có thể còn cách nào khác.
Bố mẹ chỉ là những người bình thường nhất, bọn họ đã đủ mệt mỏi rồi. Có thể cả nhà đã cùng nhau từ chối thoả hiệp, là đã tốt hơn rất nhiều người rồi, hình như Mai Lan không nên ấm ức, cũng không nên khổ SỞ.
Mai Lan là người có thể suy ngẫm về bản thân, cũng chính bởi vì nguyên nhân này, sẽ càng trách móc bản thân nặng nề hơn, càng dễ đ.â.m vào ngõ cụt.
Diệp Tuyền mỉm cười: "Sao phải so sánh với người khác, ép bản thân không được để ý chứ? Để ý cũng chẳng có gì sai cả."
Diệp Tuyền nhìn thoáng qua lão Trần đang ở bên cạnh, Trân Kim Bảo sống đến hơn tám mươi tuổi, cộng thêm cả những năm biến thành quỷ, đã là một ông lão trăm tuổi. Ngay cả ông ấy cũng không thể nói rằng mình thực sự hiểu rõ cuộc đời của mình, trước khi c.h.ế.t thực sự chẳng thèm để ý về chuyện gì, làm sao có thể yêu cầu cô bé trong nghịch cảnh có thể tỉnh táo về mọi chuyện, làm mọi thứ tốt nhất được?
Tại sao cô ấy lại phải nhanh chóng có tâm trạng nhìn điều gì cũng thấy nhẹ nhàng bình thản được chứ?
Đạt điểm cao trong những bài kiểm tra vô tận ở trường, cùng các bạn học chen chúc lên xe bus may mắn tìm được một chỗ ngồi, về nhà ăn một bữa cơm vui vẻ với gia đình... Thậm chí chỉ là nhặt được một chiếc lá cây xinh đẹp, là đã có thể khiến cho con người ta vui vẻ cả ngày rồi.
Lạnh nhạt thờ ơ với mọi chuyện thường chỉ là cách cuối cùng, hay sự bình yên sau khi vượt qua ngàn cánh buồm, nhưng đến lúc đó thật sự rất khó để có được niềm hạnh phúc giản đơn như vậy nữa.
Trần Kim Bảo nhìn cô bé đang mỉm cười, nói ra những lời trải nghiệm của tuổi già. "Tất cả vẫn còn kịp. Sau này ấy à, chờ đợi thêm một chút, nhìn nhiều thêm một chút. Con đường đời cũng không ngắn như vậy, cũng không phải chỉ có một chuyện cần làm. Con đường này không đi được, có lẽ một con đường khác sẽ có thể đi được thì sao? Không cần phải vội vàng khiến cho tương lai của mình giống với người khác, cứ thong thả, không có cuộc sống của ai hoàn toàn giống của ai cả, làm chuyện cháu muốn làm là được rồi."
Kít kít-
Xe Jeep dừng trước cửa bệnh viện, Mai Lan ôm chiếc hộp óc heo nướng, cũng đã ăn xong miếng cuối cùng.
"Đi thôi, em có thể trở về đi học rồi." Diệp Tuyền mở cửa xe, vươn tay ra với Mai Lan.
Từ khi nguyện vọng xảy ra chuyện cho tới bây giờ, Mai Lan giống như rơi vào một cơn ác mộng không tỉnh dậy được, chỉ là nửa đầu là sự tra tấn, nửa sau lại là sự đau khổ và trả thù.
Mai Lan nhìn chữ thập đỏ sáng lên bên ngoài cửa xe, giọng nói rất nhẹ, như thể lo lắng tỉnh dậy khỏi giấc mơ đẹp đế cuối cùng khó lắm mới có được này.
"Thật sự, có thể sao?"
"Có thể." Diệp Tuyền cầm tay của cô ấy.
Mai Lan quay đầu, Trần Kim Bảo và Bách Vi vẫy vẫy tay với cô ấy, lộ ra nụ cười cổ vũ.
"Cảm ơn mọi người. Cảm ơn đại sư." Mai Lan bay ra, cúi người chào thật sâu. Cô ấy vẫy tay thật mạnh chào tạm biệt mọi người, nương theo cảm giác dẫn dắt mơ hồ, đi về phía trước, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy.
Diệp Tuyên nhấc lên một chiếc hộp giữ nhiệt khác Trần Kim Bảo mang tới, thong thả đi phía sau.
Trông có vẻ tốc độ không nhanh, nhưng từ đầu đến cuối lại có thể không nhanh không chậm đi phía sau hồn phách, đi thẳng đến phòng bệnh.
Trong nháy mắt trông thấy khuôn mặt của những người thân, Mai Lan lao tới cửa phòng bệnh, giống như một con chim nhỏ không kịp chờ đợi về nhà, vỗ cánh bay tới.
"Chị!" Cậu học sinh đang ghé vào giường bệnh trông coi ầng ậng nước mắt, ngạc nhiên hét lên.
"Bệnh nhân 303 tỉnh sao? Quá tốt rồi!" Tiếng chuông vang lên, các bác sĩ vội vàng chạy tới.
Mai Lan mở mắt ra, vẫn còn hơi choáng váng. Cô ấy nhìn xuyên qua các bác sĩ đang kiểm tra, thấy được hai vợ chồng nhà họ Mai đang vội vàng mua bữa tối quay về. Dáng vẻ em trai còn chưa cao lắm, đang nhảy tưng tưng ở phía sau, ý muốn vượt qua mọi người để nhìn cô ấy, như thể chỉ vừa không để ý tới, cô ấy sẽ lại biến mất vậy.
Dường như đã rất lâu rồi cô ấy không nhìn thấy bọn họ.
Mai Lan cố gắng hé miệng, nở một nụ cười, nhưng nước mắt lại lăn dài theo khóe mắt.
Hai vợ chồng nhà họ Mai đau lòng muốn chết, lập tức nhào tới: "Khó chịu chỗ nào à? Lan Lan, không sao, không sao rồi, con có thể vào trường trọng điểm. Bản án của tên họ Lưu sẽ được điều tra lại, nhất định ông ta sẽ phải chịu báo ứng! Đừng lo, con cứ nghỉ ngơi thật tốt nghe lời bác sĩ, sau khi chúng ta xuất viện, sẽ cùng nhau nhìn ông ta gặp xui xẻo!"
Nói đến đoạn sau, hai người đã nghiến răng nghiến lợi.
Mai Lan khẽ gật đầu trả lời. Các bác sĩ còn đang kiểm tra, Diệp Tuyền gõ cửa, thu hút sự chú ý của hai vợ chồng nhà họ Mai.
"Cô là..." Hai vợ chồng nhìn cô, hơi căng thẳng.
Diệp Tuyền khẽ cười, ý cười như làn gió xuân xua tan sự lo lắng trên mặt bọn họ: "Người chủ cho mọi người thuê nhà rất lo lắng cho mọi người, bảo tôi đến đưa chút đồ ăn thăm hỏi. Đúng lúc gặp đứa bé tỉnh lại, coi như là quà chúc mừng luôn đi."