"Vỏ cam là thứ tốt, chỉ là loại lụa xanh đỏ thì thật lãng phí, không đi xem làm sao được?" Diệp Tuyên lý luận có lý, liếc nhìn Lục Thiếu Chương.
Nếu như thanh kiếm này của cô không cần phải để lại núi Bạch Vân để duy trì và hấp thụ linh khí, cô có thể đưa vào lịch trình của mình trong những ngày đi tìm nguyên liệu mới khi nghỉ bán rồi.
Diệp Tuyền túm lấy cổ áo An An, xách Quỷ Anh lên: "Cùng ta ra ngoài, lần này không được ăn bừa nữa."
Kệ quỷ và Địa Linh cùng nhau canh nhà giữ tiệm, trước đây thì không có vấn đề gì, cùng lắm An An ngốc một chút, không cẩn thận cắn Du Tố Tế vài cái, ngược lại, mang ra ngoài mới gây ra rắc rối lớn. An An vừa mới hấp thụ không ít tà khí, Diệp Tuyền không yên tâm để cô bé lại trong cửa hàng, liền dứt khoát mang cả cô bé theo. Ừm, thuận tiện còn có thể xem xem An An rốt cuộc có hiểu được yêu cầu "không được ăn bừa" hay không.
Ra ngoài ư?! Lỗ tai của An An lập tức vếnh lê, thậm chí còn nghi ngờ bản thân nghe nhầm rồi.
"Ngao-" An An chớp chớp đôi mắt to, ngay lập tức gật đầu đồng ý. Diệp Tuyền sắc mặt lạnh lùng: "Nói tiếng người đi."
"Được-" An An đã hoàn toàn quăng hết chuyện lần trước ra ngoài trở về bị phạt mất hết đồ chơi ra sau đầu, đôi tay ngắn cũn vòng qua cố gắng bắt lấy cổ tay của Diệp Tuyên, chân chó nở một nụ cười.
Lục Thiếu Chương không nói gì mà tiến lên một bước, Diệp Tuyên im lặng, Lục Thiếu Chương mím môi, hỏi: "Có thể mang tôi đi không?"
"Nếu như anh đã thành tâm thành ý hỏi, vậy thì tôi... Diệp Tuyền kéo dài ngữ điệu trả lời, nhìn thấy vẻ mặt của Lục Thiếu Chương hiện lên sự lo lắng.
Diệp Tuyền phì cười: "Đương nhiên là được, em trai Tiểu Lục."
Tai của Lục Thiếu Chương đỏ ửng, anh nhẹ nhàng "ừm một tiếng: "Để tôi mua vé cho."
Sáng sớm hôm sau, những người dân xung quanh dậy sớm vội vã đi làm nhận thấy trên cánh cửa đóng chặt của cửa hàng quán ăn khuya treo một bảng thông báo."Bà chủ ra ngoài tìm hiểu nguyên liệu, đóng cửa một ngày (ít nhất)." Thông báo được treo trên chương trình nhỏ của cửa hàng, khiến người ta không thể không tin đây là sự thật, ngay lập tức có nhiều lời than thở về các chủ đề liên quan đến cửa hàng quán ăn khuya.
[Không phải chứ không phải chứ, tác giả đi sưu tâm thì nghỉ phép, đầu bếp đi lựa nguyên liệu cũng nghỉ phép! Chúng tôi không kén chọn đâu, bà chủ Diệp, cô quay lại đi! Cho tôi ăn cháo cả ngày cũng được, tôi nhớ cháo bát bảo của cô quá huhuhul] [Cháo hạt kê cũng rất ngon... ông bà tôi ăn xong một bữa liền nhớ mãi không quên, trong nhà mua mười mấy loại hạt kê liền, vậy mà đều không sánh bằng... tạo nghiệp quá. ]
Trong một loạt bình luận nhớ nhung một món ăn mỹ vị nào đó của cửa hàng quán ăn khuya, có một bình luận trả lời mới:
[Được rồi đấy, chúng ta có kén chọn hay không thì bà chủ Diệp không quan tâm, chúng ta ăn theo thực đơn của bà chủ Diệp mà... chúng ta chỉ là người theo sau thôi!] Bỗng nhiên, phong cách trả lời biến đổi lớn:
[Hay là vẫn nên cầu nguyện cho bà chủ Diệp sớm ngày tìm được nguyên liệu tốt, mau chóng trở về đi. Không trở vê cũng được, tôi ủng hộ đổi chỗ khác mở quán, tôi có thể tiến cử những nguyên liệu tốt ở chỗ chúng tôi]
[?Vãi, anh trai tâm cơ thế, bà chủ Diệp, tới chỗ tôi đi, cảm ơn!!!Tôi có thể cung cấp cửa hàng trống đấy!
Cư dân mạng lanh lợi đấu võ mồm không biết mệt trên mạng, Diệp Tuyền xách theo An An mang theo cả chiếc chăn mềm lên máy bay, cạn lời đáp đất. Bên ngoài sân bay, chiếc xe jíp thuê trước đã đợi sẵn. Diệp Tuyên nhét An An vào một bên.
Lục Thiếu Chương cứng ngắc ôm lấy nhóc quỷ, An An ngồi cứng ngắc trong vòng tay của kiếm linh tràn đầy linh lực, mơ hồ lộ ra sát khí lưỡi dao, mắt to nhìn mắt nhỏ, trong thoáng chốc không có ai động đậy.
Diệp Tuyền liếc mắt nhìn một cái, thấy một lớn một nhỏ đang ngôi rất chỉnh tê, thoạt nhìn giống như người một nhà hòa thuận.
Diệp Tuyền giả bộ không nhìn thấy bộ dạng cứng ngắc của họ, vui vẻ lái xe đi vào trong núi.
Mặc dù lần trước ở học viện Tân Đô, nhóc quỷ tò mò túm lấy tóc của Lục Thiếu Chương, còn trèo qua lại trên vai anh. Nhưng khi Lục Thiếu Chương ôm nhóc An An, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, anh chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một sinh vật nhỏ bé tới như vậy.
Đường vào thôn quả viên là một con đường mới được xây dựng, vừa hay nối với các thành phố và khu du lịch lân cận. Cho dù không phải ngày nghỉ, xe cộ vẫn đông đúc, xe jeep của Diệp Tuyền cũng không thể chạy nhanh, cô chống khuỷu tay lên cửa sổ, lái xe chậm rãi thưởng ngoạn phong cảnh.
Diệp Tuyền đưa mắt nhìn, thấy một chiếc ô tô chở một gia đình ba người đang chậm rãi đi qua, trên ghế phụ cũng có một người đàn ông đang ôm một đứa trẻ với vẻ mặt bất lực.
Có lẽ đây là lần đầu tiên đứa trẻ nhỏ đó được ra ngoài chơi, thứ gì cũng thấy mới mẻ, cười khúc khích quấn quanh người đàn ông, vặn vẹo xoay người. Dù đã được giữ bằng dây an toàn, đứa bé vẫn có thể vươn đôi chân mũm mĩm của mình ra đạp lên mặt người đàn ông.
Người đàn ông và đứa trẻ đấu trí đấu dũng, cuối cùng cũng giữ được đứa bé, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen láy của đứa bé láo liên nhìn quanh, anh ta liền biết "trận chiến" này còn lâu mới kết thúc.
"Bên kia" Diệp Tuyền chỉ thị phương hướng cho Lục Thiếu Chương, Lục Thiếu Chương không hiểu cô đang chỉ cái gì, chỉ biết nghe theo lời của Diệp Tuyền, thấy có một cảm giác deja vu mãnh liệt.
Tuy nhiên, nếu với vấn đề trước mắt, anh chỉ là tay mơ, thì bên kia chính là cao thủ rồi.
Diệp Tuyên cười nhẹ: "Quen tay hay việc, phải không?”
"... Phải." Lục Thiếu Chương nhìn một cái, nhớ lại cách ôm đứa trẻ của xe bên cạnh, cố nén hơi thở, thu tay lại ôm lấy An An.
An An:???
Dù không có linh lực sắc bén lúc ẩn lúc hiện, lúc bị anh ôm chặt, An An vẫn vặn vẹo khó chịu như thể khắp nơi đều có gai. Cô bé đáng thương tội nghiệp nhìn Diệp Tuyền, vẻ mặt như kiểu thà bị sách tới sách lui trèo lên vai cô còn hơn.
An An vừa động liền cắt đứt sự nỗ lực của Lục Thiếu Chương, mọi thứ lại rơi vào bế tắc. Điện thoại di động đúng lúc vang lên cứu được kiếm linh, Lục Thiếu Chương đỡ An An, ý muốn đem cô bé đặt ở sau xe. An An vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy thành sau ghế ô tô, co hai chân ngắn ngủn lại với nhau, đu lên như đang tập thể dục trên xà ngang rồi tách ra khỏi Lục Thiếu Chương.
Sau khi tách ra, họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Lục Thiếu Chương mở điện thoại ra xem, vẻ mặt có chút giật mình. Bạch Vân Quán rất ít khi liên lạc với anh, lần này gọi tới nhất định là chuyện lớn. Lục Thiếu Chương trước đó đã đồng ý giải đáp các câu hỏi của Bạch Vân Quán, nhân tiện hoàn thành cuốn kinh điển Đạo Giáo bị thất lạc. Bạch Vân Quán mang hết tất cả những rắc rối và thắc mắc đã nghiêm túc sắp xếp trong khoảng thời gian này ra hỏi anh, chủ yếu liên quan đến việc làm thế nào để hiểu được những kho kinh thất lạc. Lục Thiếu Chương chỉ ra mấy vấn đề, nhưng đến một cái trong số đó thì gõ bảo không hiểu cho lắm.
Lục Thiếu Chương trưng cầu ý kiến mà nhìn về phía Diệp Tuyền. Diệp Tuyền lười biếng xách An An bò sang một bên vai khác: "Nhìn tôi làm gì? Anh gọi video là được rồi, cũng không ảnh hưởng tôi lái xe."
Âm đuôi của chữ cuối cùng lọt vào trong video vừa bắt đầu, mấy đạo sĩ đối diện chớp mắt đã nhìn ra Lục Thiếu Chương không ở trong cửa hàng quán ăn khuya, mà đã ra ngoài cùng với bà chủ Diệp.
Não bộ của Chính Ngôn bỗng chốc rỗng tuếch, chỉ còn mấy dòng bình luận bùng nổ trên màn hình:
Hôn lễ tổ chức ở đâu? Kiếm linh sau khi hoá hình người có biết tổ chức hôn lễ không? Không đúng, biết cầu hôn như thế nào không?
Trong video, kiếm linh tóc trắng không có biểu cảm gì, bình tĩnh nhìn qua, tạo nên áp lực khá lớn cho mọi người: "Sao lại thất thần thế?"
Chính Ngôn lập tức thu liễm lại tâm trạng, đặt điện thoại lên giá đỡ để chiếu hình, lùi lại một bước và cùng tất cả những người đặt câu hỏi nghe Lục Thiếu Chương giảng giải.
An An bịt tai lại, cong vào cổ Diệp Tuyền như một con sâu bướm, gương mặt mềm mại lạnh băng áp vào cô, chặn đứng những tiếng giảng giải về đạo kinh bên cạnh. Diệp Tuyên nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của nhóc quỷ, sau đó liên mặc kệ cô bé.
Trả lời xong mấy vấn đề cuối cùng, Lục Thiếu Chương đang muốn cúp điện thoại, lại bị Chính Ngôn vội vàng ngăn lại: "Sư thúc tổ, chờ một chút!"
“Chuyện gì?”
Chính Ngôn hắng giọng nói: "Tháng sau trong quán sẽ có một cặp đạo lữ hợp tịch kết hôn, nếu có thời gian rảnh, chi bằng sư bá tổ quay lại núi xem? Chắc sẽ có rất nhiêu khách du lịch và đạo hữu đến tham dự. Nếu đạo hữu Diệp có hứng thú, cũng có thể cùng đến xem ".
Xét thấy gân đây các nhà sư chú ý nhiều hơn đến những người Thái An Môn chạy trốn, đám cưới đã được sắp xếp vào cuối mùa thu. Bạch Vân quán đầy lá vàng, mây và sương lạnh, là một khung cảnh độc đáo.
Một mặt, nó có thể thu hút sự chú ý của người thường đối với Bạch Vân quán, mở đường cho danh tiếng của Bạch Vân quán trong thời đại mạt pháp hoàn chỉnh sau này, mặt khác còn tập hợp các tu sĩ, thể hiện tiến triển của Bạch Vân quán với sự tái hiện của đạo kinh và sự chỉ điểm của kiếm linh, miễn cho người ta nghĩ rằng Bạch Vân quán đã suy tàn kể từ khi sư bá tổ dời núi, lão thiên sư thì không thường xuyên hành động.