Du Tố Tố chọc chọc cái má mũm mĩm của An An, nhét một con tôm vào tay cô bé,"Mau mau, mau rửa sạch để buổi tối ăn cơm."
Du Tố Tố chỉ đơn thuần là muốn nói đùa, An An quét dọn hay đưa đĩa thì còn được được, chứ cái đầu nhỏ này căn bản là không có cách nào hiểu được loại công việc tinh tế như rửa rau hay thái rau này.
Còn chưa kịp lấy lại con tôm, thì con tôm vốn đang bị đè nén bởi nỗi kinh hoàng của bóng ma đã dũng cảm vung càng.
Rắc...
Con tôm hùm đất đất nhỏ mở càng tấn công bé An Anl
Tôm hùm đất treo trên tay bé An An, không hề buông ral
An An mờ mịt mà giơ tay lên, lắc lắc cái tay, tôm hùm đất vỏ đỏ lắc tới lắc lui trên không trung, vẫn không rơi xuống, thậm chí còn quật cường mà vươn cái càng thứ hai ra.
"Phụt!" Du Tố Tố suýt chút nữa cười chết.
Đúng là thiên đạo hảo luân hồi, trước kia chỉ có An An cắn quỷ, hiện tại đến phiên An An bị cắn đến mức muốn ném ra cũng không được ha ha ha ha ha!?
"2" An An cầm lấy con tôm vỏ cứng, nhìn chằm chằm hai giây, đột nhiên há to miệng/A ôI"
Du Tố Tố cảm thấy tê dại luôn rồi, vội vàng đi lên bẻ miệng ra, cố gắng kéo con tôm hùm đất chỉ còn lại cái đuôi đang giấy giụa ở bên ngoài ra,"?? Mau nhổ ra! Chưa rửa đâu, hiện tại không thể ăn!"
Diệp Tuyền chuyển thùng nước ở ngoài cửa vào, quay đầu nhìn thoáng qua, búng trán An An,"Bẩn, không thể ăn."
Cắn đồ chơi một cái, lúc ăn cơm cũng thuận tiện gặm gặm bộ đồ ăn thì còn được. Nhưng nếu mà ăn tôm hùm đất đất vẫn còn treo rong rêu bùn cát vào bụng, tuy rằng quỷ hồn ăn cái gì cũng sẽ biến thành âm khí rồi biến mất, nhưng đồ bẩn như vậy cũng không được.
"A ô ô..." An An há miệng, tay vẫn nhét tôm hùm đất đất vào trong miệng như cũ mà không nhúc nhích, ánh mắt u ám ướt sũng nước mắt nhìn qua, trông vô cùng tủi thân.
Nhìn kỹ, trên ngón tay tròn vo của An An còn đang bị một cái càng của tôm hùm đất đất kẹp lại, một cái càng khác của tôm hùm đất đất thì kẹp trên răng nanh của An An.
An An mà ngậm miệng lại cắn con tôm, thì cắn một cái là cắn vào tay.
Diệp Tuyền:...
Du Tố Tố trợn mắt há hốc mồm: Cô ấy nguyện phong con tôm này làm con tôm anh dũng nhất! Những con tôm hùm đất đất khác đều là kẹp người hoặc kẹp dây thừng, con này liền trực tiếp kẹp lệ quỷ đến sắp khóc luôn rồi!
Diệp Tuyền bất đắc dĩ nắm lấy đuôi con tôm, lay lay một chút, con tôm liền ngoan ngoãn mà buông càng ra, nó ngoan ngoãn mà nằm ở trong tay Diệp Tuyên trông như một món đồ chơi.
Bé An An được giải thoát, nằm bò trên xe mà xông mạnh về phía trước. Bé An An ôm lấy chân Diệp Tuyền, quơ cánh tay ngắn ngủi, chỉ vào con tôm hùm đất đất trong tay cô mà kêu a a, giống như đang tìm người để kể tội.
Diệp Tuyền: "Được rồi, con này chỉ để cho em ăn."
Con tôm hùm đất anh dũng này là con đầu tiên được rửa sạch sẽ, An An vẫn đi theo bên cạnh nhìn chằm chằm con tôm hùm đất bị lửa đốt, một mình nó bị tưới nước gia vị, mới ra khỏi nồi còn nóng hổi, đã bị bàn tay nhỏ bé bắt lấy, lột vỏ rồi cắn từng miếng lớn, ăn xong thịt tôm non mềm mập mạp, lại lấy vỏ đã bóc ra để mài răng, răng rắc răng rắc, trông bé ăn rất thơm ngon.
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của An An đều đang dùng sức, mang thù mà nhai nhai, râu tôm rớt xuống cũng không buông tha, nhét hết tất cả vào trong miệng.
Du Tố Tố nhìn Quỷ Anh đang nghiến răng nghiến lợi, sờ sờ lông tơ dựng ngược không tồn tại ở sau lưng.
Cái dáng vẻ này, ít nhiêu cũng là vì dính chút ân oán cá nhân ha.
Đang nói, Kiều Vượng đang đứng ngoài cửa vội vàng gọi: "Bà chủ, chị Tố Tố! Tôm chạy rồi! Mau tới đây đi!"
Vừa trở về giải cứu An An, tôm hùm đất còn lại ở cửa liền nhân lúc không chú ý mà vượt ngục.
Diệp Tuyền nhanh tay lẹ mắt cầm lấy mấy con đang bò ra ném trở về, đóng chặt cái thùng đang mở.
Cô gái có khuôn mặt tròn biến thành khuôn mặt tròn nhỏ giúp ngăn chặn mấy con tôm, nhảy tới nhảy lui, miệng há thành hình chữ O.
Thậm chí Kiều Vượng còn không thấy rõ là cô làm như thế nào, nhìn cái càng đang vung vẩy kia, nếu tự mình đi bắt khẳng định sẽ bị kẹp mất.
"Cao lên rồi." Diệp Tuyên so xem chiều cao.
"Đúng đó! Cao thêm 2cm, đã được một mét năm rồi!" Kiều Vượng kiêu ngạo không thôi. Cô nhìn tôm hùm đất nhịn không được nuốt nước miếng, lại cảm giác được nhiệt độ trong tiệm mát mẻ khác hẳn với bên ngoài, tim đập thình thịch.
Kiều Vượng giơ cặp sách lên, chắp tay trước n.g.ự.c mà lạy mấy cái,"Bà chủ, tôi có thể ở chỗ của cô để làm bài tập không? Đợi ăn cơm xong liền rời đi, cam đoan sẽ không quấy rầy hai người!"
Du Tố Tố ngửi thấy mùi drama, thò nửa cái đầu từ phía sau bếp ra/"Sao không về nhà làm? A... Tôi biết rồi, bà nội cô lại ở nhà làm loạn phải không? Phải ở bao lâu vậy. Lúc trước không phải là chê nhà cô quá nhỏ, đến chỗ chú cô ở rồi sao?"
"Hình như là chị họ tôi yêu đương, bà nội cảm thấy hai nhà đều chỉ có con gái thôi thì không đáng tin cậy, phải sinh đứa thứ hai mới được. Thím nhỏ bị chị họ chọc cho tức giận vào bệnh viện, chú cũng không để ý tới chị ấy, bà nội cũng chỉ có thể thúc giục ba mẹ tôi thôi."
Kiều Vượng cảm thấy có chút cạn lời với mạch não của bà nội, có lẽ là không mắng chị họ được, nên bà nội liền nhìn chằm chằm cô bé và mẹ cô bé để quở trách, không thể trêu vào nên đành phải trốn ra làm bài tập.
Kiều Vượng đột nhiên giật mình,"Bà chủ, không có đan dược giúp giảm béo, vậy có phù chú nào loại bỏ não yêu đương* không? Hoặc là, có thể là chị ấy bị trúng thuật pháp của người khác, chính là mấy thứ như là Tình cổ Miêu Cương chẳng hạn...?"
*: một từ thông dụng trên internet bên Trung, chỉ một người nghĩ rằng tình yêu là trên hết, người mù quáng trong tình yêu.
Du Tố Tố hung tợn mà nháy mắt với cô bé một cái, Kiều Vượng đang mở mang đầu óc suy nghĩ, nên căn bản là không nhìn thấy.
Đang nói thì bỗng có một bàn tay vươn ra từ sau lưng Kiều Vượng và túm lấy lỗ tai cô bé.
"Lần trước vào cục cảnh sát học một khóa giáo dục an toàn, có phải là con lại không nhớ rõ hay không? Đến tiệm làm bài tập đi, mẹ dọn kho hàng ở lầu trên ra cho con." Lý Hồng Vân kéo người ra ngoài, an bài rõ ràng.
"Ồ" Kiều Vượng bị áp chế bởi huyết mạch của mẹ ruột, ôm cặp sách, lưu luyến mà hỏi,"Vậy tối nay chúng ta có thể ăn tôm hùm đất không?"
Cũng không biết là lưu luyến không khí mát lạnh của quán ăn khuya, hay là lưu luyến mùi thơm của đồ ăn ngon.
"Con học tập cho tốt, có lúc nào là thiếu cái cho con ăn chưa?"
Lý Hồng Vân tức giận mang con gái ra ngoài, hạ giọng nói, Thật ngại quá. Nhưng mà gân đây bà chủ Tiểu Diệp có rảnh không? Loại bùa gì kia..."
Không hổ là mẹ con, vấn đề cũng giống nhau như đúc.
Diệp Tuyền quét mắt nhìn cô ta một cái, không thấy âm khí, ngược lại lại nhìn ra dáng vẻ tiêu tụy của Lý Hồng Vân, nhắc nhở cô ta/"Nếu bị bệnh phải đi bệnh viện."
Lý Hồng Vân sờ sờ mặt,"Không phải chuyện của tôi, là nhà em trai chồng tôi. Tiểu Vượng nhanh mồm nhanh miệng, cô cũng nghe rồi đó, thật ra hoài nghi như vậy cũng không phải là không có lý. Dù sao đứa nhỏ Kiều Tinh kia, trước kia tuy rằng tính tình ngoan hiền, nhưng cũng không phải người vừa không có nguyên tắc lại không nhớ tới người thân."
Em trai của Kiều Quân tên Kiều Nghiệp, năm đó là một sinh viên đại học xuất thân từ một địa phương nhỏ, rồi cùng vợ thành lập công ty, kinh doanh rất phát đạt.
Nhưng con gái Kiều Tinh lại không có năng khiếu đó, yêu cầu của hai vợ chồng đối với cô bé sẽ không cao, chỉ yêu cầu là có thể xem hiểu được giá thị trường của công ty, rồi lại chọn một người quản lý đáng tin cậy hoặc là con rể có nhân phẩm tốt, không đến mức bị người ta lừa phá sản là được.
Vốn dĩ kế hoạch đặt ra rất tốt, Kiêu Tinh cũng vẫn đang làm theo từng bước, đợi đến khi tốt nghiệp đại học lại đi du học học nghiên cứu sinh, kết giao tạo chút nhân mạch, tìm hiểu rồi phát triển một chút ở nước ngoài, ngày nghỉ thì lại thực tập ở công ty, từng chút từng chút mà tiếp nhận công ty.
Lý Hồng Vân nói đến đây liền nhịn không được mà thở dài,"Kết quả, năm ba đại học còn chưa tốt nghiệp, con bé đột nhiên nói không muốn học nghiên cứu sinh, muốn kết hôn với bạn trai. Cũng không vào công ty, nói cái gì mà vốn dĩ cũng xem không hiểu, nhưng bạn trai con bé có thể xem hiểu sẽ không lừa con bé là đủ rồi!"
"Trong nhà không đồng ý, liên tục cãi nhau vài trận... Nếu không phải là do bố mẹ quản nghiêm, tháng trước vừa tròn tuổi kết hôn, con bé thiếu chút nữa liền trộm sổ hộ khẩu đi kết hôn! Bị chú em Kiều Nghiệp nhà tôi ngăn cản, khóc lóc quậy phá đòi thắt cổ, một thời gian trước mẹ con bé còn tức giận bất tỉnh, bố con bé tức giận muốn đoạn tuyệt quan hệ với con bé, nhưng mà con bé đó thì hay rồi, vừa quay đầu liền chạy đi tìm bạn trai ở chung!"
Du Tố Tố nghe đến líu lưỡi cạn lời,"Bộ não yêu đương này cũng quá nghiêm trọng rồi..." Lý Hồng Vân bất đắc dĩ"Nhưng trước đó con bé cũng không như vậy! Bạn trai lúc trước đều là chia tay trong hòa bình, có một người vốn sắp gặp phụ huynh, nhưng không tôn trọng mẹ con bé, nên lập tức chia tay. Nhưng sau khi có bạn trai mới, tính tình liền trở nên khác lạ."