Trên cổ của bé An An treo đầy những bông hoa đỏ nhỏ, cô bé chạy quanh chân Diệp Tuyền, há to miệng, chờ đợi để được đút bất cứ lúc nào.
Diệp Tuyền mặt không biến sắc không để ý tới cô bé, dùng một thìa ăn hết số sữa trứng còn lại bên trong bát, sau đó bê sữa trứng còn lại trong nôi ra: "Cái này là của em, đi đưa đồ ăn trước đi."
An An sờ bông hoa đỏ nhỏ, kiềm lại được nước miếng, cô bé đẩy cái xe nhỏ ra ngoài, để bát ổn định dừng ở trước mặt Lộ Băng. Đợi cô ấy cầm bát lên An An lập tức chạy vèo ra sau bếp, ôm lấy một phần sữa trứng của mình.
Điện thoại rung lên, Ngao Tĩnh không đợi Diệp Tuyền trả lời đã không chờ đợi được nữa mà truy hỏi: [Thế nào? Có phải là rất ngon đúng không? Bổn long làm ra chắc chắn là sản phẩm chất lượng cao! Ăn thủy tộc mà tôi nuôi, sau này sẽ không ăn được thủy tộc khác rồi phải không -]
Từng dòng chữ, dáng vẻ kiêu ngạo của long nữ sắp đi ra khỏi màn hình đến nơi rồi.
Trong trụ sở bí mật của Cục quản lí, nghiên cứu viên vừa mới được điều từ Viện nghiên cứu Hải Dương, kết quả vừa nhìn thấy cô gái ngồi bên hồ nước lắc đầu gửi tin tức: "... Lúc trước là nuôi cua tím bên cạnh cá heo vây trắng, bây giờ còn muốn tìm cá con, đây rốt cuộc là cái thứ kỳ cục gì chứ... Bọn chúng có xứng được liệt vào danh sách bảo vệ động vật có khả năng tuyệt chủng hoặc đã được tuyên bố tuyệt chủng về mặt chức năng không? Có thời gian rảnh rõ ràng có thể chăm sóc thêm một vài động vật khác mài"
"Bọn chúng giống nhau mà." Một giọng nói từ phía trước truyền tới.
Nghiên cứu viên đang âm thầm oán trách thì chợt giật mình: "Ngao, cô Ngao Tĩnh?"
Ngao Tĩnh không ngẩng đầu lên: "Mau đi tìm cá con về cho tôi, tôi còn đang đợi nuôi đem tới hải vực đấy. Nếu không tìm thấy tôi sẽ... Ữm, nhân loại nói là có thể khiếu nại đổi người, đúng không?"
"Tôi, tôi, tôi đi ngay đây!" Nghiên cứu viên hoảng sợ chạy đi, các nhà phân tích của Cục quản lý quan sát Ngao Tĩnh lại âm thầm thở phào một hơi.
Trong mắt rồng, tất cả những sinh vật chưa thức tỉnh trí tuệ đều giống nhau, loài người cảm thấy bọn chúng hiếm có khó tìm, thế nhưng đối với rồng mà nói thì không có gì khác biệt. Đây có lẽ là một loại "trời đất bất nhân coi vạn vật như chó cỏ"*, nhưng hiểu rõ tư duy logic của rồng sẽ không động thủ bừa bãi với loài người, Cục quản lý cũng có thể hoàn toàn yên tâm đưa cô ấy tới trấn Hải của hải vực rồi.
Long nữ lấy được thông báo xác thực đã mang theo mấy thùng thủy tộc đứng ở khu hải vực đã được chỉ đỉnh sẵn cho mình, chạm vào những con cá nhỏ đang bơi lội và nở một nụ cười chân thành.
Ừm, công việc mà loài người gợi ý cho cô cũng rất tốt.
Ngao Tĩnh lấy điện thoại ra, một ngón tay điểm lên trên màn hình, chậm rãi gõ ra mấy chữ: "Loại hải sản nào khó nuôi lại còn đắt?"
Cục quản lý vạn năng “lục soát" rất nhanh đã gửi đáp án cho cô ấy.
Từ trước đến nay mùa đông rất khó nuôi cá, là một vấn đề khó khăn lớn của các hộ nuôi cá, vấn đề này vẫn rất quan trọng, những thay đổi trong ao cá vào mùa đông rất dễ ảnh hưởng đến thu hoạch của cả năm. Bào ngư là một loài rất yếu ớt trong số đó, bình thường ít nhất phải nuôi từ một đến bốn năm, chất lượng càng tốt thì nuôi sáu bảy năm cũng có, bình thường mùa đông phải đưa tới phía nam, mùa hè lại phải đưa về phía bắc để tránh nóng.
Lúc này sập tiệm bán tháo ra cũng nhiều, rất nhiều hộ nuôi cá không nuôi nổi nữa, vốn đầu tư quá nhiều chỉ muốn thu lại giá gốc.
Người liên lạc nói chuyện với long nữ gửi tin nhắn qua cho cô ấy, vốn dĩ muốn khuyên cô ấy đừng có nuôi, nhưng suy nghĩ kỹ lại... Vấn đề khó khăn của loài người đối với long nữ mà nói cũng chỉ cần giải quyết qua loa là xong! Bỏ đi, long nữ vui vẻ nuôi vậy thì nuôi đi.
Ngao Tĩnh nhìn màn hình suy nghĩ một lúc, sau đó lại gửi một tấm ảnh cho Diệp Tuyền, là giá cả của một "nửa con bào ngư”.
[Vảy của tôi đã mọc lại rồi, sừng thì vẫn phải cần một thời gian nữa, đám cá nhỏ vẫn rất đáng yêu. Thời gian năm nay không kịp, tôi chỉ tùy tiện nuôi một vài loại đặc biệt, năm sau tôi nuôi bắt đầu từ cá nhỏ chắc chắn sẽ tốt hơn. Năm sau sẽ nuôi bào ngư cho cô, he he, đợi ăn đi -]
Diệp Tuyền nhất thời bật cười, đáp lại lời hứa này: [Được đó. Nguôn hải sản của tôi phải dựa vào cô rồi. ]
Sảnh lớn của quán ăn đêm, hai người Lộ Băng uống một tách trà sáng đơn giản giữa bữa sáng và bữa trưa, bị mùi hương tươi ngon của sữa trứng cua tím hấp dẫn. Lúc Diệp Tuyền đi từ bếp sau ra, bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại.
Diệp Tuyền đặt hai ly trà xuống, ly trà được đặt xuống phát ra âm thanh nhỏ, khiến cho hai người Lộ Băng bừng tỉnh lại.
"Tài nấu nướng của bà chủ Diệp lại tăng lên rồi." Lộ Băng buột miệng nói, trong mùi hương cô ấy giống như đã nhìn thấy chính mình, nhớ lại những món ăn ngon mà mình đã từng ăn cùng với những hồi Ức vui vẻ.
Diệp Tuyền thể hiện tài nấu nướng gần giống như đạo, có thể dễ dàng khơi dậy suy nghĩ của cô ấy.
Người đàn ông trung niên ở bên cạnh ăn một bát sữa trứng, bất tri bất giác nước mắt rơi đây mặt, bày ra vẻ mặt mệt mỏi, không biết đã nghĩ đến chuyện gì, bị âm thanh làm giật mình, ông ta vội lau mặt xin lỗi: "Tôi thất thố rồi."
Diệp Tuyền khoát khoát tay, nhướng mày nhìn Lộ Băng: "Không giới thiệu vị quân nhân này sao? Tới chỗ của tôi có chuyện gì?"
Người đàn ông trung niên kinh ngạc,"Nghe danh của Lục đạo trưởng và Diệp đại sư đã lâu, hôm nay được gặp quả nhiên là rất phi phàm. Tôi đã giải ngũ sắp mười năm rồi, vẫn luôn thay đổi dáng vẻ đi tìm khắp các thôn xóm, hẳn là nhìn giống như một lão nông hơn chứ? Có rõ ràng như vậy sao?"
Diệp Tuyên cười nhạt.
Ông ta vừa xuất hiện Diệp Tuyền đã nhìn ra sát khí trên người ông ta, là một loại sát khí m.á.u tanh mà chỉ khi chiến đấu g.i.ế.c người mới có, nhưng lại là một loại khí phách đường đường chính chính, còn có chút vận nước che chở. Kết hợp mấy chỗ lại thì thân phận của người này gần như đã lộ ra rồi.
"Dù sao thì nếu như cô không nói, tôi cũng không nhìn ra. Thứ trong mắt bà chủ Diệp và thứ chúng ta nhìn thấy không giống nhau." Lộ Băng cười giải thích: "Vị này là Yến Lạc, ngài Yến, quả thật lúc trước có ở trong quân đội. Lần này tới đây là muốn xin Lục đạo trưởng bói cho một quẻ, tìm kiếm di cốt của ông nội đã mất tích của ông ấy." Lục Thiếu Chương nghe vậy thì liếc nhìn Yến Lạc một cái, khẽ bấm đốt ngón tay trong chốc lát, sau đó cau mày nói: "Bố của ông ấy là con nuôi. Muốn tìm của người ông nào?”
"Cục quản lý đã nói trước tư liệu của tôi rồi sao?" Yến Lạc kinh ngạc buột miệng nói.
Lộ Băng lắc đầu, Yến Lạc miễn cưỡng ổn định lại tâm trạng, bất giác có thêm mấy phần kính trong đối với hai người trẻ tuổi trước mặt.
Yến Lạc vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi lại thất thố rồi. Lúc trước bà nội của tôi bị lừa quá nhiều lần rồi, nhà của tôi không tin vào thần, không phải là có ý mạo phạm hai vị đại sư. Người tôi muốn tìm không phải là ông nội ruột của tôi, mà là Nãi Nãi đã thu dưỡng ba tôi và những người khác muốn tìm ông nội."
Lời này nghe có chút níu lưỡi, thế nhưng sự thật chính là như vậy.
Cả nhà Yến Lạc đã theo họ của bà nội đã thu dưỡng bọn họ, tính từ bà Yến thì nhà họ Yến đã truyên thừa bốn đời phần lớn đều tòng quân, coi như là gia đình quân nhân.
Bà Yến tên Yến Anh, thời còn trẻ mọi người đều gọi bà là Anh Tử.
Xuất thân của Anh Tử không tốt, từ năm mười tuổi đã là con dâu nuôi từ bé được địa chủ dùng một thăng mì mua về, đến cả họ tên ban đầu của mình là gì cũng không biết, người khác đều gọi bà ấy là cô vợ nhỏ, giống như trời sinh đã chỉ là con dâu của nhà người khác.
Con trai địa chủ đi học ở bên ngoài, thỉnh thoảng mới trở về, sau khi biết được mình có một "cô vợ” thì náo loạn với bố rất lâu cũng không có cách nào từ chối. Ông ấy chỉ đành kiên trì nói đây là em gái của ông ấy, cũng bảo cô vợ nhỏ gọi ông ấy là anh trai. Ông ấy tìm được một cái tên dễ nghe, thế là cô vợ nhỏ đã có tên, gọi là Anh Tử.
Không phải anh trong anh hỏa trùng (đom đóm), không phải anh trong ánh huỳnh quang, cũng không phải anh trong ảnh tử (cái bóng), mà là anh trong anh khí bộc phát, anh trong anh hùng.
Ông ấy dạy Anh Tử học nhận chữ, nói cho cô nghe về thế giới bên ngoài. Chỉ có Anh Tử biết rõ, thật ra ông ấy đã âm thầm tòng quân, cùng nhau thực hiện ước mơ chiến đấu vì đất nước.
Sau đó thế đạo hoàn toàn rối loạn, địa chủ không còn nữa, anh trai cũng bặt vô âm tín. Anh Tử đã cầm đao lên dứt khoát đầu quân, nhìn đất nước khôi phục, nhìn cuộc sống mơ ước đang tới gần, chỉ có tiếc nuối duy nhất chính là từ đầu đến cuối cũng không tìm thấy anh trai.
Ở thời đại kia người đổi tên tòng quân có quá nhiều, sau này Anh Tử chỉ tìm được bạn bè mà anh trai từng nói ở phiên hiệu, thế nhưng tin tức của cả đội ngũ ngày nào đó đã hoàn toàn biến mất rồi. Mọi người đều nói bọn họ đã c.h.ế.t trận hết rồi, cho nên mới không có chút tin tức nào.
Cả đời Yến Anh không lập gia đình, chỉ thu nhận mấy đứa con. Anh Tử nghĩ, nếu như mình không tìm thấy, vậy thì để các con đi tìm tiếp, bất kể là anh trai còn sống, hay là di cốt của anh trai, cho dù thế nào thì cũng sẽ có một ngày bà ấy tìm thấy được.