Diệp Tuyên lười nói tiếp, ra hiệu cho Du Tố Tố giải thích.
Du Tố Tố xòe tay: "Sau khi làm đổ trà sữa xong, nếu người đó cảm thấy anh đẹp trai, thích anh nên muốn có được số điện thoại của anh, lại hẹn anh cùng đi ăn một bữa để bù đắp thì cũng không sai mà, phải không? Sau đó hai người đến với nhau là chuyện hết sức đương nhiên."
"Còn việc tôi bị bong gân ở chân và suýt phải nhập viện?"
"Ồ, vốn dĩ chỉ là ôm cậu trong lồng n.g.ự.c rồi ngã xuống, cú xoay người 360 độ trìu mến nhìn nhau sau đó lại bắt đầu làm quen với nhau. Có lẽ là do Đại Kim đánh con quỷ đó để nó dừng lại sau đó vô tình đánh mạnh quá mà thôi...
Sau khi mọi chuyện được giải thích, Du Tố Tố cảm thấy một sự đồng cảm không thể giải thích được đối với quỷ hồn đã xuất hiện để thực hiện tâm nguyện của anh ta: "Con quỷ đó đã rất cố gắng để tạo cơ hội cho anh, nhưng anh lại không nắm bắt được!"
Dã Hạc phản ứng lại, đáp: "Tôi thực sự rất muốn yêu đương! Kể từ khi tốt nghiệp đến giờ, tôi đã không yêu ai được mấy năm rồi. Tôi cũng muốn trải qua một tình yêu ngọt ngào!"
Du Tố Tố thở dài: "Có người nói rằng họ muốn yêu đương và gặp vận may trong tình yêu, nhưng thực ra họ lại không có can đảm để bắt đầu một chút nào. Con quỷ đã tìm mọi cách để đạt được mục đích của mình, các loại tình tiết kinh điển trong phim ngôn tình đều được nó dùng qua cả rồi, vậy mà vẫn chưa thành công. Nếu anh thực sự có ý đó và muốn tạo cơ hội để tìm hiểu hoặc tiếp xúc nhiều hơn với đối phương thì có lẽ bây giờ con quỷ đó đã thành công rồi!"
"Ừm..." Đối mặt với sự thật này, Dã Hạc hoàn toàn không thể phản bác.
Dã Hạc đấu tranh tư tưởng, vẫn không muốn chấp nhận: "Vậy... sự cố bộ tóc giả lần đó thì sao?"
“Gâu!" Chú chó lông vàng Đại Kim lập tức đứng dậy.
Diệp Tuyền lười biếng ngáp một cái: "Đại Kim thấy cậu rất muốn có một tình yêu lãng mạn, muốn tiếp xúc với các cô gái khác, nó biết cô gái ở tâng dưới cũng nuôi một con chó, nên đã ném xuống dưới để tạo cơ hội cho cậu."
Đại Kim không thể hoàn toàn xua đuổi con quỷ, nó chỉ có thể ngăn con quỷ đó gây rắc rối hết lân này đến lần khác. Đại Kim đã ngăn cản con quỷ đó hành động quá nhiều lần nên rốt cuộc cũng đã tổng kết ra quy luật, nó cũng chỉ có thể hiểu một phần hành vi của con quỷ trong dung lượng não có hạn của mình, nhìn thấy cậu chủ nhỏ gào hét lên muốn có một tình yêu đẹp, nghĩ rằng mình có thể sẽ giúp cậu chủ nhỏ tìm được đối tượng, sau khi con quỷ đó bỏ đi thì nó đã giúp cậu làm điều đó."
Trên thực tế, Đại Kim tương đối nhạy bén, trực giác của nó đã trực tiếp tìm ra chìa khóa để mở ra giải quyết hết thảy những vấn đề đó, đấy chính là vận đào hoa. Sau khi vận đào hoa không đến như trong mong đợi, quỷ hồn ở trong ngôi nhà ma chỉ có thể nghĩ ra cách khác, thành thử lại kéo dài thời gian hơn bao giờ hết.
Nhưng... bất kể là ai đã tạo ra vận đào hoa thúc đẩy mối lương duyên của anh ta, Dã Hạc vẫn hoàn toàn không nhận thức được điều đó, cuối cùng lại chẳng có gì khác biệt cả. Đại Kim thấy rằng hành động của mình hoàn toàn vô ích nên lại tiếp tục ngăn chặn con quỷ. Du Tố Tố rất cảm động: "Thế giới tan vỡ, con ch.ó này lại có thể hàn gắn nó lại. Đây là tình yêu mà con ch.ó này dành cho anh đói"
Nghĩ lại kết quả nỗ lực sửa chữa của chú chó lông vàng Đại Kim, Du Tố Tố đột nhiên trở nên yếu đuối: "Trong bốn tháng tạo ra hơn chục cơ hội, hơn mười mấy lần... Có thể nói lúc chú chó này hành động, radar cảnh giác của anh lại vang lên dữ dội, con ch.ó này rất yêu quý anh như vậy, còn luôn miệt mài cố gắng hết sức để giúp đỡ anh, nhưng kết quả thì sao? Anh lại né tránh hết tất cả những cơ hội đó!"
"Người như anh căn bản không thể nào hiểu được thế nào là tình yêu được. Con quỷ đó và chú chó này thật sự đã cố gắng hết sức rồi, nếu vận đào hoa của anh vẫn không đến, có Nguyệt lão ở đây cũng vô dụng, anh cứ ở một mình đi."
"Công sức tôi ước nguyện suốt mười mấy năm, mười mấy năm nay tôi nỗ lực cân bằng việc ăn chay và ăn mặn như vậy lại chỉ đổi lấy vận đào hoa này sao? Chỉ như vậy thôi sao? Cái vận đào hoa lại lùng gì vậy, còn không bằng ước được ở một mình cả đời còn hơn!" Dã Hạc nghe giải thích xong, ngược lại không hề hối hận vì đã bỏ lỡ nhiều cơ hội như vậy mà trái lại cực kỳ không nói nên lời.
Du Tố Tố:? Cô ấy vừa nghe thấy cái gì vậy? Con quỷ nào gặp phải người như anh ta cũng thật xui xẻo.
Dã Hạc bắt gặp ánh mắt đầy sự ghét bỏ của cô ấy, chỉ biết xấu hổ cười: "Cho nên tôi nghĩ, cho dù tôi có ước gì thêm cũng được... Dù sao tôi cũng chăm chỉ kết hợp ăn chay với ăn mặn suốt mười năm nay rồi, không sao cải"
Diệp Tuyền chọc thủng sự ảo tưởng của anh ta: "Không bao giờ có chuyện không làm gì mà đạt được ước muốn của mình cả. Ước nguyện suốt mười năm, nếu đã thất bại thì thôi. Loại ma mặc một lớp da giả thân này chỉ là hình thức mà thôi. Cái giá phải trả sẽ là mười năm tuổi thọ hay sự may mắn suốt mười năm của cậu."
Để hoàn thành, những quỷ hồn trong ngôi nhà ma có lẽ không ngờ lại bị dùng vũ lực ngăn cản, cho đến bây giờ con quỷ đó vẫn chưa thể đòi tuổi thọ hay vận may từ chỗ anh ta.
Mười năm kết hợp ăn chay với ăn mặn, sau đó đổi lấy mười năm tuổi thọ hay mười năm mất đi sự may mắn, cái giá này cũng quá đắt rồi!
Dã Hạc lập tức c.h.ế.t lặng.
Cho dù không biết tương lai mình sẽ sống được bao lâu và vận may của mình sẽ ra sao, nhưng theo bản năng, anh ta cũng không muốn phải trả một cái giá đắt đỏ như vậy. Nhưng ai có thể nghĩ rằng chỉ tuỳ tiện ước nguyện như vậy lại phải trả một cái giá như thế? Cái này là giao dịch với ác ma chỉ trong một giây đồng hồ, kết quả lại không khác gì "giao dịch mất một giây, cuối cùng cả người đều trực tiếp bị bán đi”, có gì khác nhau đâu!
Diệp Tuyền ghé mắt nhìn anh ta một cái: "Bây giờ cậu vẫn cảm thấy không sao chứ?"
"A?" Dã Hạc kích động nói: "Đại sư, mau cứu tôi
Đại Kim vốn đã đợi từ rất lâu để nghe câu trả lời, nó cũng ghé mắt nhìn Diệp Tuyền, khẽ rên rỉ rồi đứng dậy chắp hai chân trước lạy như đang cầu xin cô vậy.
"Mày đã làm rất tốt." Diệp Tuyên nhẹ nhàng xoa đầu con chó.
Đại Kim chỉ là một con ch.ó chứ không phải yêu quái càng không tu luyện đắc đạo, sức mạnh vốn dĩ cũng không nhiều. Cho đến bây giờ nó có thể ngăn chặn một con quỷ khác gây chuyện, điều này cũng đã quá tốt rồi. Diệp Tuyền gửi tin nhắn cho Lộ Băng, chuyển hình ảnh ngôi đền đến cho cô ấy.
Diệp Tuyền có thể phá vỡ khế ước của ma quỷ, nhưng ngọn nguồn vẫn là ở chỗ ngôi nhà ma, bắt đầu từ đầu bên kia sẽ thuận tiện hơn. Loại bùa chú đặc biệt này xuất hiện, chắc hẳn có liên quan đến nơi đó và cách sống với chủ nhân của ngôi nhà đó, rõ ràng nên để người của Cục Quản lý rà soát lỗ hổng thì hơn, cô cũng lười làm thêm giờ.
Lộ Băng vừa bước ra khỏi Cục Quản lý đã nhận được tin nhắn:...
Lộ Băng: [Trước tiên cô đừng cắt đứt khế ước, tôi phải báo cáo lên cấp đã. ]
Tăng ca, tuyệt đối cô ấy sẽ không bao giờ tăng ca một mình!
Diệp Tuyền đặt điện thoại di động xuống: "Tôi đã liên hệ với cảnh sát, cậu cứ ở lại thêm một lúc. Bây giờ âm dương trên cơ thể cậu vẫn khá cân bằng, chờ lúc bọn họ bắt được chủ nhân của ngôi nhà ma, sẽ giúp cậu loại bỏ các tác động có hại trên cơ thể cậu."
"Được rồi, tốt chứ?" Dã Hạc hơi khó kết nối nhận thức của mình về việc cảnh sát và bắt quỷ, nhưng vì Diệp Tuyền đã nói như vậy rồi, tất nhiên giải pháp này vẫn là tốt nhất.
Bên ngoài cánh cửa lớn, đầu đường phố Hỉ Nhạc đột nhiên xuất hiện một tiếng nổ lớn vào đêm khuya, một chiếc xe hơi vội vã về phía trước. Người phụ nữ ngồi trên ghế lại trông rất bối rối, như thể đang say rượu, chiếc xe bị cô ta xiêu vẹo lái đi chạy bon bon quanh đường.
Nếu có người có đôi mắt âm dương ở đây, họ sẽ thấy rằng một tay đang che chắn tâm mắt của người phụ nữ đó, âm khí trong xe quay cuồng.
"Chết... Chết đi!" Khuôn mặt của con quỷ đó trông vô cùng dữ tợn đến mức muốn hộc máu, giọng nói của nó lại rất sắc bén: "Không phải muốn vận đào hoa sao? Cùng c.h.ế.t với một người phụ nữ như vậy cũng được tính là vận đào hoa đúng không? Hahaha, c.h.ế.t đi!"
Sau một tiếng cười vô cùng dữ tợn của con quỷ, người phụ nữ mơ màng đạp chân ga, cô ta nhanh chóng tăng tốc, chiếc xe nhanh chóng lao về phía trước, mà nơi này lại cách cửa hàng bán đồ ăn khuya chưa đầy 100 mét!
Trong chớp mắt, chiếc xe đã vội vã lao đến trước cửa lớn của cửa tiệm!
Diệp Tuyền khẽ nhúc nhích, nhìn ra ngoài cánh cửa, cửa lớn của cửa hàng bán đồ ăn khuya lập tức mở ra.
Ngay khi Dã Hạc vừa mới đồng ý, anh ta còn muốn hỏi thêm cái gì đó, đột nhiên lại nhìn thấy một chiếc xe đang điên cuồng lao về phía bọn họi
Sự hoảng loạn và nỗi sợ hãi to lớn đã quấn lấy Dã Hạc. Anh ta đã từng trải qua một tai nạn xe hơi, anh ta càng không thể nhắm mắt chờ đợi cái c.h.ế.t cận kề với mình như vậy.
Làm gì đây? Anh ta phải làm cái gì đây? Chiếc xe này lao tới cũng quá nhanh rồi. Vả lại nó lại cứng như vậy, anh ta không thể ngăn chặn nó lao vào trong cửa hàng được!