Mục lục
Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qủy sai của địa phủ nhân số không đủ, địa phương càng xa xôi ít người bố trí càng ít, điều này cũng bình thường. Thanh Giang không tính là tuyến một và siêu một, là tuyến hai của tỉnh lị bố trí coi như nhiều, nhưng dù là như thế cũng có sơ hở và tôn đọng, chớ nói chỉ là tỉnh Lạc Hoa.

"Thành Hoàng không tới được thì bình thường, Vô Thường và Phán Quan đâu?" Diệp Tuyền hỏi.

Lộ Băng cười khổ,"... Hình như còn chưa thể ra khỏi địa phủ. Chỉ có quỷ sai đi tuần tra thôi, lực lượng không đủ, khiến cho tà tu chạy trốn ẩn náu, không phát hiện hắn mang theo quỷ hồn ở nơi đó."

Diệp Tuyền:... Việc học từ thế hệ này sang thế hệ khác trong địa phủ thực sự là điều đau đớn đối với những quỷ hồn già.

Thời gian bắt giữ được ấn định vào ban đêm, mặc dù sẽ tăng cường sức mạnh khống chế ma quỷ của tà tu, nhưng Huyên Môn cũng có bùa chú liên quan, nếu hai bên đều tăng lên thì sẽ không có tác dụng gì. Đấn tối sẽ cố gắng hết sức để bắt hết quỷ, không bỏ sót con quỷ nào.

Đã đáp ứng muốn đi, Diệp Tuyền không chọn thời gian, tạm thời dán thông báo ngừng kinh doanh cho quán ăn đêm khuya, để Du Tố Tố và Quỷ con cùng nhau trông nhà. Bé An An đối với việc ra ngoài ngược lại rất có hứng thú, lôi kéo vạt áo Diệp Tuyền giống như một con rùa nhỏ xoạch xoạch xoạch đi theo phía sau.

Diệp Tuyền xách cổ áo cô bé kéo lên, nhét vào lòng Du Tố Tố,Lần sau lại dẫn em ra ngoài chơi."

Không phải cô lo lắng mình sẽ không thể dùng tay bảo vệ bé An An, nhưng cô chủ yếu lo lắng cho một đứa bé, cô không thèm để ý cô bé liền lao tới nhai nát quỷ hồn. Tất cả đều là nạn nhân, tại sao lại phải làm khó nhau?

Du Tố Tố đối với đại pháp ăn quỷ của bé An An, vẫn rất có quyền lên tiếng.

Tỉnh Lạc Hoa và sông Thanh Giang cách nhau một tỉnh, tuy rằng đều là đất liên, nhưng cảm giác mùa hè không giống nhau chút nào.

Có nhiều núi đồi, cây xanh và suối, nhiệt độ thấp hơn Thanh Giang một chút. Xuống máy bay phải đổi xe, buổi tối khắp nơi đều là bóng cây, cảm thấy như có thứ gì đó vô cớ đang theo dõi mình, chẳng trách ở tỉnh Lạc Hoa lại có nhiều tu sĩ lập dị và truyên thuyết kỳ quái như vậy.

Với tư cách là người liên lạc của Cục quản lý cấp cao, Lộ Băng đã cử một số tu sĩ ở Thanh Giang đi và đích thân ở lại đến cuối cùng để đưa Diệp Tuyền tới.

Vừa đi xa đã thấy có dây cảnh giới chắn, dân làng tò mò chạy lại hỏi xem họ có đào được kho báu nào trong núi không.

Cục quản lý phát hiện khu vực xung quanh lăng mộ đã tạm thời bị phong tỏa, sau khi vượt qua dây cảnh giới và đi bộ lên núi vài trăm mét, là có thể nhìn thấy nhân sĩ huyền môn mặc các loại áo cà sa đạo bào cùng trang phục đặc thù.

Diệp Tuyền sau khi trở về, cô còn chưa thấy qua nhiều huyền môn tu sĩ như vậy cùng nhau xuất hiện. Nhìn rất náo nhiệt, nhưng nhìn kỹ, linh quang yếu ớt, phần lớn thực lực bình thường.

Nhưng điều này là bình thường, những người tham gia chính phần lớn đã lên núi và bố trí đội hình truy lùng bắt người ở cự ly gần, những người còn lại ở lại, là thế hệ trẻ được đưa ra ngoài. Bất kể là đến đây để huấn luyện, để ngắm nhìn thế giới hay để bắt tráng đinh đi làm việc, những người trẻ tuổi này cũng không mong đợi gì nhiều, có thể canh gác ở bên ngoài là cống hiến lớn nhất của họ.

Diệp Tuyền nhìn thấy Thanh Tĩnh đang vẽ bùa chú ở bên ngoài, liền chào hỏi, Thanh Tĩnh ngước lên và ngạc nhiên vui vẻ,"Bà chủ Diệp!"

Thấy Lộ Băng lo âu nhìn lên núi, biết Cục quản lý còn có việc bận, Diệp Tuyền không giữ cô ấy lại."Tôi đi cùng Thanh Tĩnh, không cần quản tôi."

Diệp Tuyền tự định vị cho chính mình chỉ để nhìn một chút, không muốn nhúng tay vào việc bắt giữ.

Nếu không phải là chán ghét như vậy, ai sẽ chủ động tăng ca chứ? Có người khác có thể làm, cô mới lười động.

Biết các cô quen biết, Lộ Băng dặn dò vài câu, vội vàng rời đi.

Ngày đó Thanh Tĩnh đưa lá bùa bình yên rồi quay trở lại núi, không biết Kiều Tinh bên cạnh sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cũng thích ở bên cạnh Diệp Tuyền ghé vào bên cạnh nhỏ giọng hỏi chuyện phía sau.

Động tĩnh trên núi rất nhỏ, đại khái là tạm thời còn chưa tìm được người, Diệp Tuyền cũng không sốt ruột. Cô coi như ra ngoài chơi, tựa vào bên cây xem náo nhiệt, câu được câu không trả lời.

"Cái gì? Lại là cô ấy?" Thanh Tĩnh giật mình không thôi.

Thanh Tĩnh rất ngạc nhiên, chính sự việc của Kiều Tinh đã gây ra hành động này, giọng nói hơi lớn một chút, thu hút sự chú ý của những thanh niên Huyền Môn khác đang rải rác xung quanh.

Trên núi khắp nơi đều có bụi cây, bụi cỏ, vòng tròn trải rộng đến mức không thể tìm thấy ai xung quanh nếu không chú ý tới. Bên cạnh không có ai nghe thấy tiếng Lộ Băng đưa Diệp Tuyền lên, lúc này họ mới ý thức được đột nhiên có thêm một người.

"Hả?" Những tiếng kinh ngạc liên tiếp vang lên, càng ngày càng có nhiều ánh mắt đổ dồn vào Diệp Tuyền.

Người thanh niên mặc áo đạo bào giống như Thanh Tĩnh là người lên tiếng đầu tiên: "Thanh Tĩnh, đây là đệ tử có tu vi cao của Bạch Vân Quán sao. Khi nào đến đây mà cô không giới thiệu cho tôi à? Sư thúc sư bá đều ở đây hết rồi, sao bây giờ cô ta mới tới?"

Diệp Tuyền nhướng mí mắt nhìn.

Vị đạo sĩ trẻ tuổi có vóc người hơi thấp, khóe miệng nhếch lên, có vẻ như không hài lòng với mọi thứ. Chẳng trách khi anh ta mở miệng, đầy âm dương quái khí, buông ra lời buộc tội.

Lão thợ lành nghề rồi.

Thanh Tĩnh tức giận đứng trước mặt Diệp Tuyền, chặn ánh mắt không mấy thân thiện của anh ta"Nguyên Ngũ đạo hữu, vị này là Diệp... Ách Diệp đạo hữu, cũng không phải là người của Bạch Vân Quán chúng tôi. Chị ấy tu vi cao thâm, lúc trước chuyện của tà tu Lý Đạt chính là chị ấy điều tra ra rồi giải quyết, lần này đến đây cùng nhau đuổi bắt tà tu."

Theo thói quen Thanh Tĩnh thiếu chút nữa thốt ra gọi là bà chủ Diệp. Nhưng lại nói tiếp Diệp Tuyên phi đạo phi phật, chỉ có thể gọi một tiếng hữu, nói không ra xuất thân gì.

“Tà tu Lý Đạt? Chính là vụ án mà các ngươi không nhìn ra?" Nguyên Ngũ cười nhạo. Sư phụ tôi còn cho là thanh niên tài tuấn gì đó, không nghĩ tới ngay cả một chút linh lực cũng không có. Bạch Vân Quán mấy năm nay đúng là càng ngày càng xuống dốc, một người bình thường một chút linh lực cũng không có có thể lừa được các người tin? Hay là nói, lệ quỷ là các người điều tra ra, chuyên môn làm thanh danh cho cô ta? Nếu không phải đệ tử có tu vi cao thâm, vậy chính là gia quyến của Bạch Vân Quán sao? Ai nha nha, cái danh thiên tài của đạo trưởng Thanh Tĩnh, xem ra phải đổi cho vị này rồi."

"Không phải!"

Nguyên Ngũ không đợi Thanh Tĩnh phản bác, xoay người rời đi, thanh âm trong trẻo êm ái, theo gió bay tới.

"Chúng ta cẩn trọng canh giữ xung quanh, các sư trưởng ở trên núi đối mặt tà tu, cọ phần thưởng cọ lý lịch coi như xong. Nếu xảy ra chuyện gì với một người bình thường không thể tu luyện, cô ta vẫn cần chúng tôi bảo vệ cô ta! Than ôi, không có cách nào, Bạch Vân Quán đứng đầu Huyền Môn, có làm ra chuyện gì quá đáng một chút cũng không ai có thể quản nổi.

Thanh Tĩnh mặc dù là một thiên tài trẻ tuổi, nhưng cô ấy vẫn thuộc thế hệ trẻ và lần này không phải là chủ lực chính. Người ở xung quanh phần lớn cũng là những người trẻ tuổi như vậy, sau khi Nguyên Ngũ Nhất nói lời này, càng ngày càng có nhiều ánh mắt tự cho rằng đã che giấu tốt bắt đầu đánh giá.

Những âm thanh buộc tội kỳ lạ truyền đến, đúng lúc Thanh Tĩnh đang định đi tới tranh luận thì một đạo sĩ trung niên đang canh gác bên ngoài đã đi tới.

"Các người đang tranh cãi cái gì?"

Đạo sĩ trung niên nhìn Diệp Tuyền, đại khái cũng nhận ra cô đi cùng người của Cục quản lý, thấy cô không có khí tức, cũng không có việc gì gì đó, anh ta không nói gì chỉ đánh tiểu bối đang xốc nổi.

"Tà tu còn ở trên núi, không tập trung canh phòng xung quanh, làm tốt công tác chuẩn bị, sao còn ồn ào?!"

Diệp Tuyên không quan tâm bọn họ nói gì.

Việc cô không có linh lực là chuyện rõ mười mươi, cũng không tính đối phương nhìn lâm. Trong mắt bọn họ, cô chỉ là một người bình cản đường, nghi ngờ là điều bình thường. Cô không trực tiếp lên núi tham gia truy lùng trọng điểm mà ở ở xung quanh, trông không giống như đến đây để ghi danh?

Nếu vì mấy câu mà động thủ "chứng minh”, giống như cô khi dễ trẻ con, Diệp Tuyên mới lười động.

Đạo sĩ trung niên vừa đến, ánh mắt đánh giá lập tức thu lại, Thanh Tĩnh không còn cách nào khác đành phải cúi đầu tiếp tục rút bùa. Cô ấy nín thở, đầu lắc lư giống như một con chim nhỏ tức giận.

Chờ người đi rồi, Thanh Tĩnh mới nhỏ giọng nói,"Xin lỗi bà chủ Diệp, lần này liên lụy chị rồi. Anh ta không phải là nhằm vào chị đâu, nhất định là muốn đối phó với Bạch Vân Quán, nên mới..."

“Tại sao lại nói như vậy?”

Thanh Tĩnh giải thích,"Nguyên Ngũ là đệ tử của phái Thái Thanh, phái Thái Thanh vốn xuất thân từ cùng một dòng dõi với Bạch Vân Quán, về sau quan niệm khác nhau, một bộ phận người rời khỏi đó sáng lập phái Thái Thanh, vẫn muốn tranh giành vị trí đứng đầu Huyền Môn. Nhưng đều không thành công."

Diệp Tuyền hiểu rõ.

Hai môn phái xuất thân cùng một nguồn gốc, muốn tranh còn không thể tranh ra mặt, ai yếu thì người đấy xấu hổ. Nếu bạn thất bại ở một khía cạnh nào đó, luôn muốn tìm lại từ nơi khác.

Diệp Tuyền khoát tay, Không có việc gì, mặc kệ bọn họ, chúng ta làm việc của mình"

Những ngọn núi của tỉnh Lạc Hoa, núi rừng rậm rạp chủng loại phong phú, mùa hè quả dại sinh trưởng, ngược lại là địa phương không tệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK