Mục lục
Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đinh Hinh ngạc nhiên nhìn anh ta: “Cái gì?"

"Tôi nói là..." Dã Hạc vỗ vào miệng một cái, hối hận vì chính mình lanh mồm lanh miệng: "Không có gì. Tôi nói là nhà tôi cũng có một con chó, tên là Đại Kim, năm trước nó đã không còn nữa. Cô nhìn đi, cũng rất đáng yêu nhỉ."

Dã Hạc lấy ra ảnh chụp rồi nhanh chóng lấy lại, nhanh chóng đổi chủ đề. Anh ta cảm thấy Đinh Hinh không thấy rõ, nhưng Đinh Hinh lại liếc một chút là nhận ra được, nó chính là con ch.ó hôm qua cô ấy nhìn thấy kia.

Làm sao có thể? Không, có thể.

Thế giới thân bí mở ra một chút xíu trước mắt Đinh Hinh, cô ấy ngạc nhiên nhận ra được, hôm qua bà chủ Diệp nói xem bói thật sự là sự thật.

Hai người gượng cười đổi đề tài kế tiếp, canh giữ ở cửa nơi sắp xếp, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau muốn nói lại thôi, sau đó lại tách ra rất nhanh.

Chỉ có bọn họ biết, bọn họ đều trân trọng những chuyện kỳ bí.

Dã Hạc ở lại một lúc, liếc nhìn thời gian không còn sớm, Cửa hàng Quán ăn khuya sắp mở cửa, anh ta mới vẫy vẫy tay rời đi. Trước khi đi, Dã Hạc như bị quỷ thần xui khiến mà đi trở về, nhìn về phía Đinh Hinh, dưới trời chiều, cô ấy chuyên chú chăm sóc nhóm động vật nhỏ, khuôn mặt bị ánh sáng chiếu lên phiếm hồng, trong mắt lóe ánh sáng.

Dã Hạc lấy điện thoại di động ra, không được tự nhiên mà hắng giọng một cái: "Chúng ta... Nếu đều là blogger thì thêm phương thức liên lạc nhé?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Dã Hạc đã bắt đầu xấu hổ vì lý do vớ vẩn mà mình tìm được.

Đinh Hinh ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn chàng trai tay chân luống cuống, cô ấy bỗng nhiên bật cười: "Được thôi, có cơ hội có thể hợp tác."

Tuy rằng cô ấy cũng không biết, người bloger vê thú cưng và người làm blogger giả gái thì có thể hợp tác làm cái gì. Nhưng mà... Hình như cũng không tệ.

Dã Hạc nắm lấy điện thoại di động vừa có thêm một phương thức liên lạc, anh ta cười lớn đi vào cửa tiệm Quán ăn khuya: "Bà chủ Diệp! Đại Kim có ở đây không?"

Diệp Tuyền tựa ở phía sau quầy giống như trước đây, nhìn thấy anh ta cười khúc khích tiến đến, cô nhíu mày.

Lộ Băng vừa dừng xe xong, đụng vào Dã Hạc đối diện, bị chàng trai thỉnh thoảng cười ra tiếng làm giật nảy mình.

Nhìn kỹ, cô ấy lập tức nhận ra, đây là chàng trai cầu nguyện trong nhà ma lần trước, thật sự đúng là độc thân dựa vào thực lực, cũng dựa vào chú chó trung thành bảo vệ, cuối cùng sửng sốt vì không để Quỷ Hồn hại người được như ý.

Nhưng dáng vẻ của anh ta bây giờ, sao cô ấy lại thấy có chút... Ữm, trên mặt có hoa đào, có chuyện tốt đây mà.

Xem ra có một số việc thật sự không cưỡng cầu được, tuy không bắt buộc, vừa quay đầu thì nó đã đến rồi. Lộ Băng âm thâm thở dài một tiếng, không lên tiếng làm phiền, bản thân cô ấy tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu chọn món.

Đại Kim kéo xe nhỏ chạy tới, trông thấy dáng vẻ cười kỳ quái của Dã Hạc, trên mặt chú chó lông xù hiện ra vẻ ghét bỏ con người này, suýt chút nữa không muốn để ý tới Dã Hạc.

Nhưng dù nói thế nào thì anh ta vẫn là chủ nhân của nó. Cho dù kì lạ thì khi Đại Kim thấy Dã Hạc hỏi đến bản thân mình, nó vẫn nhanh chóng giao lại một bàn mà nó phụ trách, nhập vào cơ thể, chú chó to ở nhà sau thăm dò kêu một tiếng.

"Muốn đón Đại Kim đi rồi hả?" Diệp Tuyền quay đầu, mắt nhìn Đại Kim đang vẫy đuôi.

"Không." Dã Hạc đang có cảm giác vui vẻ giống như muốn bay lên chợt tỉnh táo lại, anh ta bất đắc dĩ thở dài: "Mộ địa có chút vấn đề, tôi sợ Đại Kim chờ lâu, nghĩ rằng phải đến đây nói với nó một tiếng."

Đại Kim lớn lên cùng với anh ta, lại cứu được mạng của Dã Hạc, trong mắt anh ta nó hoàn toàn được xem như người một nhà. Đại Kim không muốn cũng không thể tiếp tục ở lại, lúc đầu bọn họ nói sau khi dời tro cốt đi xong thì sẽ đưa Đại Kim đi, bây giờ lại bị chậm trễ mấy ngày. Dã Hạc cố ý chạy tới nói trước mặt nó hoàn toàn là bởi vì để ý đến nó.

Đại Kim "Gâu" một tiếng, thắc mắc nghiêng đầu ở cửa sau. Nó biết trong tiệm Quán ăn khuya muốn duy trì sự sạch sẽ gọn gàng, lúc dùng hình tượng chú chó lớn để xuất hiện thì nó cũng không tiến vào.

"Năm trước Đại Kim được cùng chôn xuống với cha mẹ của tôi. Lần này chuẩn bị dời mộ phần cho Đại Kim, người trông mộ cố ý đến hỏi tôi nguyên nhân là gì, tôi đã nói."

Dã Hạc ngẫm lại chuyện mấy hôm nay thì cười: "Cuối cùng bọn họ nói với tôi, chó, mà lại là không phải là chó c.h.ế.t già bình thường thì không thể chôn ở trong khu mộ, ảnh hưởng đến phong thuỷ. Tôi nghĩ rằng nếu mai táng ở cùng một chỗ không được, vừa vặn bên cạnh còn có một ngôi mộ trống, tôi hỏi có thể mua bên cạnh hay không, kết quả cũng không được! Bọn họ còn muốn truy cứu trách nhiệm chôn chó hai năm trước của tôi, muốn tôi bồi thường phí phong thuỷ!"

Đại Kim nhà anh ta đã trêu ghẹo ai cơ chứ! Chôn hơn hai năm, làm sao anh ta không thấy phong thuỷ có vấn đề!

Dã Hạc bị người trông mộ làm cho nổi trận lôi đình, trong cơn tức giận anh ta đã tìm một khu mộ khác có thể chôn thú cưng, ra tay dời mộ phần cho ông bà cùng với cha mẹ. Dù sao thì khi mua khu mộ, người trong nhà muốn cân nhắc đến khoảng cách đi tế bái, cũng quan tâm đến giá cả và tiện nghi, nếu không phải cha mẹ đã mua từ trước thì Dã Hạc vốn đã muốn đổi khu mộ rồi.

Biết anh ta muốn dời đi, lúc này bên khu mộ mới cuống lên.

Một chút tiền nhỏ để gia tăng thu nhập và dời đi làm mất một phần thu nhập có khác nhau rất lớn.

Dã Hạc đã quyết định xong, dù sao thì hiện tại, cả nhà chỉ còn lại một mình anh ta tế bái, làm thế nào cũng được. Anh ta nghĩ, nếu như mà những người khác trong nhà biết chuyện này thì cũng sẽ đồng ý cho anh ta chuyển sang nơi khác, cùng ngủ say ở một nơi với Đại Kim.

Chỉ là dời mộ phân sang một khu mộ khác sẽ làm chậm trễ thêm một chút thời gian nữa, Dã Hạc cảm thấy thật có lỗi, muốn đi tìm Đại Kim cho ông nội, bà nội sớm một chút.... Kết quả là vừa quay đầu, khi anh ta đi đến nơi sắp xếp cho đám động vật nhỏ mới phát hiện, thời gian này Đại Kim đã sống rất kỳ lạ và thú vị, trở thành một truyền thuyết lớn trong miệng người khác.

"Chờ đến khi anh đã chuẩn bị kỹ càng thì lại đến dẫn nó đi." Diệp Tuyền vẫy vẫy tay, cô nằm xuống lại, không can thiệp chuyện Dã Hạc gặp gỡ Đại Kim. Có được sự cho phép, Dã Hạc bước lớn đi lên, anh ta ôm lấy đầu chú chó xoa xoa một lúc: "Đại Kim ơi, thật không ngờ là mày lại lợi hại như vậy. Mày đã làm được một chuyện lớn như vậy sau lưng tôi mà không thèm nói lời nào! Đi theo ở bên cạnh tôi, chỉ đối phó với một con quỷ, thật sự là hạn chế khả năng của Đại Kim nhà chúng tat"

"Gâu gâu!" Đại Kim dùng sức lắc lắc cái đầu, trốn thoát ra khỏi lông n.g.ự.c của con người nhiệt tình quá mức này, lặng lẽ hất tay Dã Hạc ra, đi ra một mình.

Dã Hạc sờ lên cái mũi, móc từ ba lô ra một món đồ chơi cho chó, đuổi kịp Đại Kim.

Lộ Băng ngồi ở trong tiệm Quán ăn khuya, vừa quay đầu, cô ấy đã thấy Dã Hạc đuổi theo con chó, chạy quanh phố Hỉ Lạc một vòng rồi lại trở về. Đĩa ném chạy ở phía trước, con ch.ó đuổi theo sau, người chạy ở phía sau cùng thở không ra hơi.

Ôi, có lẽ phải gọi là chó đuổi người thì thích hợp hơn.

Chó vàng quay đầu liếc nhìn Dã Hạc một chút, nó tạm dừng lại, trên mặt nó giống như viết "Mới bao lâu không gặp chủ nhân vẫn vô dụng như vậy, đành phải nhường cho người thiếu vận động là anh chút thức ăn này vậy".

Lộ Băng nhấp một hớp canh để an ủi một chút, Dã Hạc và Đại Kim ôn lại chuyện cũ một hồi lâu vẫn không làm tăng tình cảm tốt đẹp đối với nhau. Anh ta thật vất vả mới vào được cửa hàng một lần nữa, mệt mỏi chỉ muốn ngồi phịch ở bên bàn mà le lưỡi. Đại Kim nhẹ nhàng ngồi chôm hổm ở cửa, nhìn có vẻ còn có thể đại chiến mấy trăm hiệp nữa.

Đại Kim hiện hình không thích hợp ở lại sảnh, Diệp Tuyền để Dã Hạc cùng lên lầu, Du Tố Tố đưa bữa ăn lên.

Đêm qua sau khi tìm mèo xong, còn thừa đùi gà không dùng hết đã đem đi đông lạnh một đêm. Hôm nay đánh dấu riêng ra, làm thành quà vặt để đưa cho mỗi bàn mỗi người một phần. Coi như là đền bù tổn thất cho những thực khách hôm qua chạy đến đây nhưng lại tiếc nuối vì không ăn được.

Sáng sớm Diệp Tuyền đã trộn và ướp cùng nước sốt. Bây giờ ở mọi nơi, mọi người thích ăn đùi gà nướng ướp sẵn, có rất ít người có kiên nhẫn tự mình làm đồ gia vị. Dù sao thì bán hàng cũng giống như làm dâu trăm họ, nên chọn những hương vị phổ biến thì tốt hơn.

Điều này cũng làm cho mọi người ngày càng cho rằng, trừ khi dùng nhiều tiên để đến nhà hàng hoặc là tự nấu, nếu không thì đi đến bất kỳ nơi nào ăn cơm thì hương vị có vẻ cũng có chút tương tự.

Khi Diệp Tuyền ăn cơm tuyệt đối không để mình chịu thiệt, cô ăn cái gì bán cái đó, chú ý đến khẩu vị của chính mình. Cùng lắm là để thực khách nói trước một tiếng khẩu vị thiên mặn hay nhạt, ăn kiêng như thế nào, cô sẽ xem xét để tăng giảm. Cửa hàng Quán ăn khuya rất sáng tạo, khiến cho hai mắt người ta tỏa sáng, điểm này chiếm phần lớn công lao.

Cửa hàng Quán ăn khuya đều thống nhất bán đồ ăn tươi ngon nhất. Nếu hôm qua không bán kịp, khi còn mới thì đem đông lạnh. Đùi gà chỉ để đông lạnh khoảng nửa đêm, khi rã đông thì bề ngoài cũng thua kém bao nhiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK