Nhân bánh trộn với mỡ lợn có vị béo ngậy đậm đà nhưng không lấn át hương vị các nguyên liệu khác, chỉ cần tỷ lệ vừa phải thì thêm gì vào cũng sẽ khiến hương thơm đậm đà và thơm ngon hơn, khiến vị ngon vốn có của bánh truyền thống càng mê hoặc hơn.
Trần Kim Bảo vẫn còn hoảng hốt trước thái độ tôn trọng đến kì lạ của Cục quản lý, ông ấy vừa quay lại đã thấy Diệp Tuyên không hề quan tâm đến hình tượng của một cao nhân, cô thổi hơi phì phì, lấy đồ ăn nhẹ từ trong nồi ra rôi cắn một miếng.
Đôi mắt phượng sáng ngời cong lên, cô mỉm cười, khi tập trung thưởng thức món ăn, sự sợ hãi và cảm giác xa cách khiến ma quỷ run rẩy đều tan biến, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy niềm hạnh phúc mãn nguyện tự nhiên trỗi dậy.
Ngay cả người c.h.ế.t đã lâu như Trần Kim Bảo nhìn vào cũng thấy thèm thuồng. Nhưng sau khi nuốt nước bọt không tồn tại, ông ấy lại cảm thấy có chút hối hận.
Dù khi còn sống có nhiều của cải đến đâu, ai cũng chỉ ăn một miếng cơm, ngủ trong một không gian nhỏ, khi c.h.ế.t chỉ còn lại một nắm đất. Dù có thể ngửi hương thơm của nến và thức ăn, nhưng cuối cùng cũng không còn hương vị thật sự khi còn sống.
"Nhìn tôi làm gì? Ăn đi." Một tay Diệp Tuyền nâng đĩa lên, đẩy về phía Trần Kim Bảo: "Cái này là của tôi, còn những cái kia là của mấy người."
Trần Kim Bảo cảm thấy sống lưng lạnh buốt, không hiểu sao nhận ra rằng ăn trộm bữa ăn của bà chủ có thể... không, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Ông ấy nhanh chóng bước sang một bên và nói rằng không có ý định làm như vậy.
Du Tố Tố vẫy tay với ông ta: "Lão Trân mau lại đây! Có bà chủ ở đây, chúng ta có thể ăn, sau khi ăn xong thì chúng ta cùng nhau dọn dẹp!"
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của ông ấy, Du Tố Tố dường như nhìn thấy bản thân ngây thơ không hiểu gì của mấy ngày trước.
Nói chuyện cũng chẳng ích gì, cô ấy đành tranh thủ cầm chiếc bánh thanh đoàn mới hấp xong lên.
Gắp bánh thanh đoàn lên cắn, cảm thấy hơi nóng trong miệng, nhưng nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống dưới hơi thở lạnh lẽo của quỷ.
Sau khi chết, năm giác quan đều biến mất, nếu là trước đây, cô ấy hẳn sẽ hét lên vì nóng, nhưng giờ đây, đó lại là một trải nghiệm mà cô ấy rất trân trọng. Mỗi lần ăn, Du Tố Tố đều có thể hiểu tại sao bà chủ, một thiên sư lại yêu thích đồ ăn đến vậy.
Sau khi xem cô ấy làm mẫu, Trân Kim Bảo mới phát hiện ra rằng kim quang đang giam giữ ông ấy không chỉ có tác dụng cảnh báo.
Dưới lớp vỏ mềm dai, nhân đậu đỏ sánh mịn ngọt ngào, những hạt vỏ quýt thái nhỏ có một chút vị chua ngọt, làm đậm đà hương vị và để lại dư vị ấm áp cuối cùng trong miệng. Trần Kim Bảo cắn một miếng, vô thức nếm thử tỷ lệ nguyên liệu, cho đến khi hơi ấm quen thuộc hóa thành bột và nhanh chóng biến mất, ông ấy mới tỉnh táo trở lại, không còn cảm nhận được trọn vẹn cảm giác lúc đó.
Cảm giác thuộc vê một "con người".
Dù đã ăn bánh, ông ấy vẫn nhận thức được rất rõ ràng rằng mình đã chết.
Trần Kim Bảo đang ngồi khom lưng ở bàn, không tận dụng cơ hội hiếm có này để nếm thử món ăn nữa, ông ấy chỉ ngây người. Không biết ông ấy đang hối hận vì đã không nếm thử đúng cách hay tiếc nuối điều gì khác.
Diệp Tuyền lười biếng liếc ông ấy một cái, không nói gì.
Tại sao một lão quỷ không thể buông bỏ những chấp niệm của mình và ở lại nhân gian suốt mười năm, ông ấy có thật sự rộng lượng như vậy không? Khi tiếc nuối vì những chuyện đã qua, con người thường tìm thấy sự tiếc nuối mới.