Paparazzi trẻ tuổi tiếp tục nhìn tấm thiệp: "Bà chủ Diệp nói chúng ta ở trên núi suốt ngày thật quá mệt mỏi, hẳn là hai ngày nữa chắc chắn sẽ đi nơi khác săn tin tức mới, chúng ta có thể nếm thử món ăn ở đây trước khi rời đi. Không đi cũng đúng, máy ảnh lại đổi vị trí, máy ảnh lại phản chiếu ánh sáng... Chậc, là máy ảnh của ai đặt không đúng vị trí để bị phát hiện vậy, người đó có tố chất nghề nghiệp không thết"
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể!" Các paparazzi trẻ tuổi đứng yên kiểm tra camera, thuận tiện còn kéo anh Lương đang sợ hãi ngồi dưới đất lên.
Anh Lương cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc, lại cảm thấy có gì đó dính trên quần, kéo anh ấy vê một hướng nào đó.
Một chút.
Lại một chút nữa.
Anh Lương không thể tránh né được, chỉ có thể giơ máy ảnh lên: "Tôi... tôi xuống núi trước."
"Ø kìa? Anh Lương, đợi tôi với! Anh đi đâu vậy? Chúng ta đi cùng nhau đi!" Những paparazzi khác vội vã đuổi theo.
Anh Lương đi theo hướng kéo, theo chiếc xe đi về phía trước, một chân sâu, một chân nông nhưng luôn đánh đúng chỗ. Nhưng các paparazzi trẻ tuổi còn lại thì khác, tuy bọn họ nhận ra rằng bọn họ có thể xuống núi bằng cách đi theo chiếc xe nhỏ, nhưng bọn họ lại không đi theo sát cho lắm, vẫn có chút lạc lõng, nhưng nếu đi chệch hướng nhiều một chút, bọn họ nhất định sẽ dẫm phải hố, đuổi theo ở phía sau không ngừng kêu khổ.
Cuối cùng, sau khi xuống núi, anh Lương cuối cùng cũng cảm thấy thứ túm đang dừng lại, anh ấy nhìn lên.
Cửa hàng đồ ăn khuya.
Sự náo nhiệt trong cửa hàng bán đồ ăn khuya cuối cùng đã khiến anh Lương bình tĩnh lại: "Bà chủ Diệp, chúng tôi chỉ là muốn chụp một chút, nhưng lại không làm ảnh hưởng tới chuyện làm ăn các cô, có cần doạ tôi sợ như vậy không?”
Có rất nhiều tin đồn bí ẩn về cửa hàng bán đồ ăn khuya. Thấy chiếc xe nhỏ đột nhiên xuất hiện, lại như có một cái gì đó đang kéo anh ấy xuống núi, trái tim của anh Lương thoáng lạnh đi. Nhưng đối phó với con người vẫn luôn dễ dàng hơn nhiều so với việc phải đối phó với những thứ như quỷ thần, anh ấy lại bình tính lại.
Diệp Tuyền nhìn vào âm khí xuất hiện trên ấn đường giữa lông mày của anh ấy, trực tiếp phớt lờ anh Lương, cúi người nhìn vê phía bé An An đang không ngừng ê ê a a đầy đắc ý.
Cô bé ngồi ở cửa hàng cả ngày, không biết đã học được cái gì. Đây là, đang kéo mối làm ăn đến cho cô sao?
Diệp Tuyền buồn cười xách bé An An với chiếc xe con trở lại chỗ cũ. Bé An An đang ngồi trên đó muốn cầm lấy đồ chơi của mình, gấp rút đu vào chân Du Tố Tố, cô ấy đột nhiên bị bám vào suýt làm đổ mâm đồ ăn trong tay. Sau đó lại tiếp tục quay lại làm việc tiếp. Anh Lương bị ngó lơ không khỏi tức giận: "Bà chủ Diệp?"
"Là doạ anh hay cứu mạng anh, chỉ có chính bản thân anh mới nhìn rõ được mà thôi." Diệp Tuyền chỉ để lại một câu rồi quay vào trong tiệm.
Anh Lương lập tức bị chặn họng.
Một đám người đi xuống dưới, làm paparazzi chính là phải chạy đông chạy tây như vậy, cơm nước xong thật nhanh đã tan đi hết. Chỉ còn lại anh Lương, người có năng lực quyết định ở lại, xác định thứ lôi kéo mình vào trong tiệm không có ở đây. Gần đây, anh ấy luôn cảm thấy ngày càng nặng nề hơn, nhưng lúc này anh ấy lại cảm thấy thoải mái hơn.
Anh Lương rút ra một thẻ, tìm thấy cơ hội nhét nó vào quầy: "Bà chủ đã nhìn thấy gì sao? Tôi thường ngạy chạy đây chạy đó tìm kiếm tin tức nóng, rốt cuộc là tôi đã va phải thứ gì rồi?"
Diệp Tuyên nhướn mày: "Chỉ anh mới biết anh có điểm gì kỳ lạ, nhưng nếu muốn tôi nói thì... có liên quan đến công việc của anh đi."
Bé An An đã kéo người này tới, mặc kệ anh ấy không quản cũng không phải không được, nhưng cô lại quá lười để ý tới đám người phiền phức trong giới giải trí này rồi.
Anh Lương hốt hoảng lau mồ hôi: "Cô có thể nhìn ra nó!"
Anh Lương, tên thật là Lương Vũ, ban đầu vốn chỉ chỉ là một tay săn ảnh bình thường. Bởi vì kĩ thuật cũng rất bình thường, không có ước mơ gì quá lớn, mỗi ngày trôi qua đều rất yên bình.
Đột nhiên liên tục tuôn ra tin tức lớn ngay lập tức trở thành tiền bối trong vòng tròn giới giải trí, bây giờ lại bị bao nhiêu người bao vây hỏi về tin tức, những ngày như vậy anh ấy cũng chưa từng nghĩ qua.
Nhưng ngững chuyện kỳ lạ đột nhiên xuất hiện.
"Sau 0 giờ mỗi ngày, tôi sẽ thấy một hoặc một vài thư mục mới xuất hiện trong điện thoại di động của mình. Mới đầu tôi còn tưởng đó là do mình mộng du, tự mình chạy đi đào tin tức, sau đó quay đầu lại nhớ không rõ những chuyện đã xảy ra. Nhưng sau đó tôi lại phát hiện, chỉ cần là sau 0 giờ, rõ ràng là tôi vẫn có ý thức, nhưng những thư mục chứa đầy những tin đồn bát quái mới vẫn đều đặn xuất hiện trong điện thoại di động.”
Lương Vũ mỉm cười đầy cay đắng: "Tôi gân như sợ c.h.ế.t khiếp, lại vội vã thay đổi điện thoại. Nhưng... vẫn là vô ích. Vào thời điểm đó, nó vẫn sẽ xuất hiện trong điện thoại mới của tôi."
"Không có cách nào khác, tôi chỉ có thể tiếp tục nghiên cứu những gì đang diễn ra trong đống thư mục bát quái đó."
"Lại xem xét kỹ hơn một chút, tôi phát hiện phương pháp săn ảnh này rất khác với tôi, rõ ràng là phong cách theo đuổi tin tức của các minh tinh. Lúc đầu tôi không dám sử dụng các tài liệu này, sợ rằng là ai cố ý hack điện thoại của tôi, muốn lợi dụng tôi để hãm hại người khác. Chẳng mấy chốc, một người khác đã tung nó ra, xác nhận rằng đó là sự thật."
Lương Vũ là kiểu người theo tôn chỉ tới đâu hay đến đó, trong điện thoại mỗi ngày đều sẽ tự động xuất hiện những tin bát quái mới, tại sao lại không dùng tới cơ chứ?
"Dù mưa gió cỡ nào paparazzi cũng phải đuổi theo những tin tức nóng, ngay cả những người có phòng làm việc, cũng không phải mỗi ngày đều nhận được tin tức mới. Mỗi ngày có thể nhận được tin tức mới, quả thực là ước mơ cả đời của paparazzi chúng tôi, như vậy chính là có bàn tay vàng trợ giúp, không gì sánh bằng được! Mà lại còn ở ngay điện thoại của tôi. Cái này là danh lợi song thu... Ai không muốn cơ chứ?"
Cuối cùng Lương Vũ cũng quyết định tung những tin đồn bát quái đó ra, nghênh đón sự sùng bái cũng như khiếp sợ của tất cả mọi người, nhanh chóng nhảy vào hàng ngũ những paparazzi có tên tuổi. Vào thời điểm đó, anh ấy luôn cảm thấy mình đúng là con của trời.
Từ rối rắm lúc ban đầu cho đến khi gặt hái được thành công, bất quả chỉ kéo dài mười ngày. Tuy nhiên, sau một thời gian dài như vậy, Lương Vũ ngày càng cảm thấy khó hiểu.
"Tôi đã thử nhiều cách để ngăn các tệp thư mục chứa tin đồn bát quái xuất hiện, không ngủ trước 0 giờ, thay đổi điện thoại, tắt internet... nhưng miễn là qua 0 giờ, các tệp tin mới sẽ lại xuất hiện. Thật giống như đấy là sự kiện tự phát sinh trên người tôi vậy."
Lương Vũ có một sự phấn khích và niềm tự hào kỳ lạ, nhưng khuôn mặt anh cũng xuất hiện trên khuôn mặt.
Lúc đầu, Lương Vũ vẫn tin vào khoa học hơn, cảm thấy rằng đó là do một hacker khác đã hack điện thoại di động của anh ấy. Tuy nhiên, anh ấy đã thử cách tắt mạng tắt máy, nhưng cách khác anh ấy đều thử qua nhưng mà vẫn như vậy, anh ấy còn mang điện thoại đi tìm một người bạn có kỹ thuật tốt nhờ người đó xem xét, một chút dấu vết bị đụng chạm vào cũng không có.
Lương Vũ thậm chí còn mở mắt nhìn chằm chằm vào những tệp tin trong máy trước lúc 0 giờ, anh ấy nhìn thư mục trước mắt, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào khác.
Không có thao tác khác, không bị xâm nhập, thật giống như thư mục trống rỗng tự phát triển từ mọc ra hoặc là trí nhớ của anh ấy có vấn đề, nơi đó vốn dĩ có một thư mục.
Thứ mà anh ấy thường quen thuộc nhất, đột nhiên lại để lộ trạng thái ít quen thuộc như vậy luôn khiến người ta cảm thấy thật kỳ lạ, không khỏi hoảng sợ.
Lương Vũ vẫn luôn tự mình hiểu lấy: "Tôi vẫn luôn không phải một cẩu tử chuyên săn tin tức ác ý, trong tay lại không có account marketing hay quá nhiều mối quan hệ, không nhất thiết phải rơi vào tôi."
Một miếng bánh đột nhiên rơi từ trên trời xuống, còn phụ thuộc xem ai là người giành được miếng bánh đó, con kiến không thông minh có thể sẽ bị miếng bánh đó đè giết. Đối với miếng bánh từ trên trời rơi xuống, người trưởng thành đều biết rằng đồ miễn phí là đắt nhất. Có nhiều người khôn khéo lại tốt hơn anh ấy như vậy, tại sao cứ nhất định phải chọn anh ấy?
Chẳng lẽ đây lại là vẽ thêm một nét để sự nghiệp của anh ấy thăng tiến hơn ư? Nhưng đây lại không phải tiểu thuyết đô thị đầy cẩu huyết mà.
"Tôi bắt đầu lo lắng, nhưng tôi không muốn tìm hiểu quá sâu, sợ rằng sẽ tìm ra được vấn đề gì. Tôi đã mua rất nhiều pháp khí trên mạng, nhờ người nhà đến chùa để cầu an..."
Lương Vũ run cầm cập: "Ngay cả khi có được bùa bình an của chùa Bạch Vân, lá bùa đó cũng bị đốt cháy ngay lập tức. Người ta nói rằng đây là điều xấu, báo hiệu cho một thảm hoạ sắp xảy ra."
Kể từ đó, anh ấy đột nhiên cảm thấy chân của mình trở nên rất nặng nề, luôn không được thoải mái, nhưng khi đi bệnh viện kiểm tra lại không phát hiện có điểm nào khác thường.
Lương Vũ không biết liệu đây có phải là điểm báo về sự nghiệp của anh ấy đang đến bờ vực thẳm hay không. Nhưng thành thật mà nói, anh ấy đã kiếm đủ tiền, bây giờ anh ấy thậm chí không còn cảm thấy vui vẻ hơn.