[Quá dài không xem, tối gặp.]
Câu trả lời ngắn gọn, vài từ đơn giản, tràn đầy sự kiêu ngạo cao cao tại thượng.
Cố Phi Yên hình như đoán ra được biểu cảm của anh, anh chắc chắn nhíu lông mày, ngón tay dài gõ vào màn hình điện thoại không nhanh cũng không chậm, ánh mắt đen sâu thẳm điềm đạm liếc nhìn, thanh lương như băng, hệt như trăng lạnh.
Anh lớn mạnh, dường như không có cái gì có thể uy hiếp anh.
Cũng hay chọc điên lên!
Cố Phi Yên, “…..”
Ngoại trừ ‘Ha ha’, còn có biểu cảm gì hợp với tâm trạng cô lúc này?
Tầng cao nhất Đế Cảnh Quốc Tế, phòng làm việc tổng tài.
Giang Đào nhàn nhã ngồi trên sô pha, Chiến Mặc Thần “Bây giờ rất bận”, ánh mắt tràn đầy sự sùng bái. Sau này anh có theo đuổi nữ nhân nào, nhất định làm y như Chiến Mặc Thần, mặt dày tâm đen, không đạt được mục đích tuyệt đối không từ bỏ!
………
Thấp thỏm không yên chờ đến chạng vạng tối, Cố Phi Yên không thấy Chiến Mặc Thần đến, trong lòng ngược lại thở ra nhẹ nhõm.
Không đến càng tốt, ai biết Lã Tiểu Trúc có theo dõi trong bóng tối nắm được thóp của cô hay không?
Nhưng, đợi lúc cô vào phòng ăn cơm, lúc đang vừa nghĩ chuyện vừa đóng cửa, giọng nói trầm ấm bỗng nhiên vang lên phía sau cô, làm cô giật mình.
“Tôi đợi cô rất lâu rôi.”
“Ahhh!”
Cố Phi Yên kinh ngạc hét lên một tiếng, cốc thủy tinh không cầm vững tuột tay rơi xuống.
Mắt nhìn chiếc cốc thủy tinh mỏng manh rơi xuống đất vỡ làm bốn phần năm mảnh, một thân ảnh lao theo tựa con báo, cúi người xuống, vươn tay ra, khắc cuối cùng cũng thay đổi được vận mệnh của nó.
Thậm chí, ngay cả nước trong cốc cũng không bị văng ra ngoài.
“Cốc của cô này.”
Chiến Mặc Thần mặt không cảm xúc cầm chiếc cốc đưa đến trước mặt Cố Phi Yên nhưng ánh mắt lộ biểu cảm thích thú.
“Oh…..” Cố Phi Yên ngẩn người đưa tay ra.
Cô nắm nửa phần trên chiếc cốc, nửa phần dưới vẫn nằm trong bàn tay chắc khỏe của nam nhân kia, cô muốn cầm cốc lại nhưng anh không buông tay, ánh mắt điềm đạm nhìn vào vết son còn in trên miệng cốc, trầm ngâm cũng không biết đang nghĩ gì.
Đỏ mặt, đần dần hiện lên hai bên má Cố Phi Yên.
Hai người giằng co, bầu không khí trong phòng cũng dần dần xuất hiện dư vị chẳng biết nói như nào, Cố Phi Yên không chịu được rút tay lại, chuẩn bị buông tay lại bị người đàn ông đó nắm lại để cốc đặt trong lòng bàn tay cô.
“Cầm chặt vào.”
“…….Vâng.”
“Về sau đừng đánh son.”
“Hả?”
Cố Phi Yên không hiểu ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy ngón tay của anh đang lau đi vết son môi in trên miệng cốc rồi cho vào miệng nếm vị, đột nhiên nhíu mày, “Tôi không thích son, không tốt bằng vị của cô.”
Khuôn mặt đỏ bừng lên.
Cố Phi Yên cảm thấy cả người như bị đốt nóng.
Nam nhân này nhìn vào thì lạnh lùng, nghiêm túc nhưng lời nói ra lại như trêu ghẹo, thật sự làm người khác điên tiết!Hơn nữa, anh một chút tính tự giác cũng không có tự cho rằng lời mình nói ra rất nghiêm túc!
Cũng may, câu nói của Chiến Mặc Thần cũng không đầu tư nhiều tinh lực.
Anh hỏi, “Hôm nay cô gọi tôi đến là có chuyện gì?”
“Tôi gửi anh tin nhắn rồi, mọi chuyện đều nói rõ ràng! Hơn nữa, không phải tôi kêu anh đến, là tự anh đến đây!”
Chiến Mặc Thần ngồi trên ghế, vắt chân lên, bầu không khí toát ra vừa mạnh mẽ vừa làm người ta khiếp sợ, trong giọng nói mang ý vị không cho phép cự tuyệt, “Tôi nghe cô nói.”
“…….” Cố Phi Yên xác định rồi, “Được thôi.”
Nói từ việc Tuần Thi Kỳ gọi cho cô đến việc hôm nay, sau đó hỏi, “Chiến thiếu gia, anh có dự định đối phó như nào, có bị lộ sơ hở gì không?”
Chiến Mặc Thần ngẩng đầu lên, “Cô vừa nói gì?”
Cố Phi Yên hít một hơi thật sâu.
Hóa ra, mọi chuyện cô vừa nói đều công cốc hết?
“Tôi vừa nói chuyện, Chiến thiếu gia không nghe thấy sao?”
“Nghe thấy rồi.”
“Vậy sao anh còn hỏi tôi vừa nói cái gì?”
“……”
Chiến Mặc Thần khó dời mắt đi, ngón tay gõ nhè nhẹ.
Nếu Chiến phu nhân ở đây, nhất định sẽ thấy con trai của bà đang chột dạ rồi!
Lúc trong lòng anh giấu giếm gì đó sẽ làm một vài động tác nhỏ!
Cố Phi Yên không biết, cư coi cô đã theo đuổi Chiến Mặc Thần tám năm rồi, trong tám năm cũng chưa lần nào tiếp cận gần anh, căn bản không biết động tác nhỏ của anh biểu thị cái gì, còn cho rằng anh đang trầm tư.
“Tôi đang nghĩ vấn đề….” Chiến Mặc Thần khàn giọng hỏi, “Ngày hôm đó, Tuần Thi Kỳ gọi điện cho cô lúc nào?”
“Cái thời gian đó rất quan trọng sao?”
“Ừm.”
Nhớ không rõ nhưng cũng may trong điện thoại còn lưu lại nhật ký cuộc gọi, Cố Phi Yên mở điện thoại ra xem, nói thời gian cụ thể cho Chiến Mặc Thần.
Anh nhẹ nhàng gật đầu biểu thị biết rồi liền hỏi, “Tình hình gia đình của Lã Tiểu Trúc và Viên Tiến, cô biết không?”
“……”
Một hỏi một trả lời, thời gian tới 11h đêm lúc nào không hay.
Cô cố mở to mắt, “Chiến thiếu gia, mọi chuyện tôi hầu như đã kể hết cho anh rồi, anh còn gì muốn hỏi không?”
“Còn.” Chiến Mặc Thần mặt nghiêm túc, “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cứ biết chi tiết, rất nhiều vấn đề chúng ta cũng cần tính kỹ trong đầu.”
Cố Phi Yên, “……”
Được thôi, cô cảm giác cái này không có vấn đề.
Tuy nhiên……
“Hôm nay cũng đã muộn rồi, không biết chúng ta ngày mai có thể bàn tiếp được không?” cô gợi ý.
Đợi cả đêm, cuối cùng cũng nói được câu này, trong ánh mắt Chiến Mặc Thật lộ tia ngạc nhiên, vậy mà khả năng tự kiềm chế mạnh mẽ, anh cố ép lại mở miệng nói.
“Được thôi.” Anh đứng dậy cứng nhắc, giọng nói trầm ấm, “Tối mai tôi sẽ đến, cô yên tâm.”
“Được rồi được rồi.”
Mặc dù một chút cũng không yên tâm nhưng Cố Phi Yên giờ chỉ muốn đi tắm rồi làm một giấc.
Cố tiễn Chiến Mặc Thần từ cửa sổ nhảy ra ngoài, rất nhanh biến mất vào màn đêm, Cố Phi Yên đột nhiên cảm thấy trọ ở đây thật nguy hiểm. Ai đều có thể từ cửa sổ của cô trèo vào trong, lỡ đâu cô gặp phải tên háo sắc, biết tìm ai mà kêu đây?
Tuy nhiên, ở đây hơn một tháng, đợi quán ba sửa xong, cô cũng nên dời đi, vấn đề này cũng không quan tâm làm gì.
Lúc không có người, Cố Phi Yên tự biết cách phòng thân.
Cô cởi quần dài, đưa tay vào trong tháo khuy áo ngực ra vứt lên giường, chuẩn bị vào phòng tắm, vừa quay người thì đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm.
Người đàn ông thân hình cao lớn đứng trước mặt cô, bất giác lùi một bước về sau, “Anh, anh tại sao còn quay lại?”
Sau đó, cô liền nhìn người đàn ông lạnh lùng mà nghiêm túc ấy, tai đỏ lên, đôi mắt đen láy chằm chằm nhìn cô vài giây, quay người không nói một lời trèo qua cửa sổ rời đi.
Động tác so với lần đầu còn nhanh hơn gấp mấy lần.