Hắn….
Chiến Mặc Thần?
Nhìn theo tầm mắt của Du Diễm Phong, Cố Phi Yên nhìn xuyên qua cửa kính bắt gặp thân ảnh cao lớn đứng ngoài cửa.
Anh dường như là cố ý đứng chỗ đó, không những chọn được góc tốt, còn từ chỗ đó đứng bất động, giỗng tư thế đứng quân đội trên vách núi cheo leo, để cô vừa ngẩng đầu là có thể thấy sự xuất hiện của anh, chỉ là không muốn đối diện mà thôi.
“Tôi vẫn chưa nghĩ.” Cố Phi Yên nói.
“Vẫn chưa nghĩ?” Du Diễm Phong giễu cợt, “Tôi thấy, là đức hạnh lưỡng lự của cô, cô sớm muộn sẽ bị hắn ta quấn đến tay! Tuy nhiên, tôi muốn nhắc cô một điều, hắn ban ngày còn bên cạnh Cố Minh Châu hai tiếng đồng hồ ở bệnh viện khác, buổi tối mới đến chỗ cô, cô nói hắn có thật sự quan tâm cô hay chỉ là miễn cưỡng với cô, không muốn mất cô người bạn tình này?
Để bôi nhọ Chiến Mặc Thần, Du Diễm Phong ngay cả hai từ ‘Bạn tình’ cũng nói ra nhưng đã liều rồi.
Cố Phi Yên chớp mắt cười, tràn đầy biểu đạt “Liên quan đến anh con khỉ khô”.
Thấy đều không thể kích động đến Cố Phi Yên, Du Diễm Phong trong đầu nảy lên ý nghĩ, bắt đầu câu nói vớ vẩn, “Còn có một điểm rất quan trọng, cô muốn nghe không?”
“Không muốn.”
“Ayyy? Cô không nghe, tôi càng phải nói….tôi nghe bác sỹ nói, bệnh đau đầu của cô sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng, về sau cô mỗi lần không thể làm quá lâu, không thể để người ta dùng lực quá mạnh, cô biết không? Với phong cách của Chiến Mặc Thần, căn bản không hợp với cô!”
“Căn cứ vào đâu?” Cố Phi Yên hỏi ngược lại.
“Cô muốn có căn cứ? Không vấn đề a!” Du Diễm Phong giậm chân xuống cao hứng đứng dậy, “Tôi bây giờ đi tìm bác sỹ, để ông ta qua đây nói đạo lý khoa học với cô!”
“Ha ha!”
Để tên đần độn này đi tìm bác sỹ ở bệnh viện tư của hắn phổ cập khoa học cho cô, đây không khác gì cho hắn cơ hội, để hắn đi tìm người giúp sao?
Trừ phi bác sỹ đó đặc biệt có tiết tháo, nếu không, nhất định sẽ rất vui vẻ nói dối!
Cố Phi Yên không bị mắc lừa, “Tôi thế nào hình như cũng chả liên quan đến anh, anh lo lắng như vậy làm gì? Anh hình như là người chỉ muốn cặp với các cô em còn trinh, cứ coi như lo lắng cho tôi, cũng không thể để tôi đeo mặt mo chứ!”
“…..” Du Diễm Phong đang uống nước, trực tiếp ‘Phụt’ nước ra ngoài, cũng may Sở Điềm Điềm không có ở đây, nếu không nhất định sẽ cười anh một trận.
Cố Phi Yên, “……”
“Cô….khụ khụ khụ, cô lại như vậy, không thể cẩn thận chút sao?”
“Nói với loại người lưu manh như anh đã quá văn minh rồi, đáng đời!”
Du Diễm Phong, “…..”
“Anh không còn chuyện gì thì nhanh đi đi, đừng ở đây chắn mắt tôi! Nhớ trước khi thả vợ chồng Thẩm Cường ra, hãy tăng cường bảo an bệnh viện, nếu không tôi mà xảy ra chuyện gì, sẽ đến làm phiền anh!”
“Hừm!”
Cả người phát ra khí tức như chỉ “Ta đây không vui”, Du Diễm Phong mang theo sắc mặt lạnh lùng bước ra khỏi phòng, định đi. Tuy nhiên, đợi khi hắn kéo cửa vào, ánh mắt lộ vẻ đầy đắc ý.
Có người còn đáng thương hơn hắn, hắn tại sao không thể đắc ý chứ?
“Yo, Chiếm thiếu gia vẫn còn đứng ở đây sao? Anh đứng đây đã mấy tối rồi, tôi cảm thấy mệt cho anh đấy, nếu không tôi mang cho anh cái ghế ra đây, để anh có thể yên tâm làm hòn đá vọng phu?”
Vẻ đê tiện,Du Diễm Phong tiến đến gần trước mặt Du Diễm Phong, biểu cảm khoa trương.
Chiến Mặc Thần thân hình cao lớn, cả người khoác lên mình một màu đen, khí chất trầm lặng, nhìn vào tựa hòn đá đen khổng lồ, mỗi lền đều thu hút các y tá phải quay đầu, không hiểu sao người đàn ông đẹp trai anh tuấn kia tại sao lại trầm mặc đứng trước cửa phòng bệnh.
Vậy mà, trong mắt Du Diễm Phong, cái người mà mấy ngày đứng đợi trước cửa phòng bệnh Cố Phi Yên chỉ là tướng bại dưới tay anh, một chút cũng không đáng để tôn sung!
Đối diện với sự khiêu khích của Du Diễm Phong, Chiến Mặc Thần chỉ lạnh lùng quét qua hắn một lượt, coi hắn như không khí,
Du Diễm Phong không vui vẻ gì.
“Chiến đại tổng tài, anh có thể coi thường lúc tôi vào phòng Cố Phi Yên, nhưng đợi ngày cô ấy lên giường của tôi, cùng tôi đêm đêm xuân tiêu, anh còn tiếp tục coi thường tôi nữa không?”
Mắt mở trừng trừng, Chiến Mặc Thần nhanh như chớp giơ tay ra chuẩn bị lao vào giữ tay Du Diễm Phong, kéo hắn sang một bên.
Đợi Du Diễm Phong đứng vững, hạ ý thức phản công lại, Chiến Mặc Thần sớm có dự liệu mạnh mẽ phát động tấn công, đẩy Du Diễm Phong đập lưng vào bức tường lạnh lẽo, con ngươi đen sâu thẳm lạnh như băng của anh nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập sương lạnh!
Cuộc đọ sức hai người, Chiễn Mặc Thần chiếm ưu thế hơn, chắc chắn thắng!
Khuỷu tay của anh đè lên yết hầu Du Diễm Phong, một tay khóa lấy, chỉ cần anh làm động tác ấn nhẹ xuống, Du Diễm Phong tuyệt đối kết cục mất mạng tại chỗ!
Mặc dù ai cũng biết anh không thể làm đến bước đó, nhưng chỉ là dọa hắn hết hồn!
Cũng để cho hắn chịu thua!
“Các người đang làm gì vậy?” thời khắc quan trọng, một going nói ngạc nhiên vang lên, Cố Phi Yên lao vào hai người họ, con ngươi lườm Chiến Mặc Thần, “Anh thả anh ta ra!”
Chiến Mặc Thần và Du Diễm Phong cùng quay đầu sang cùng nhìn Cố Phi Yên.
Nghĩ đễn chuyện lần trước cũng như vậy, Cố Phi Yên chắn trước mặt Sở Nghiễn, bởi vì Sở Nghiễn mà không thèm nói chuyện với anh, sắc mặt Chiến Mặc Thần tối sầm lại một phần, giống như mây đen tiếp cận.
“Anh bỏ tay anh tar a, lẽ nào anh thật sự muốn giết chết anh ta sao?” không chỉ nói Chiến Mặc Thần, Cố Phi Yên trực tiếp kéo tay Chiến Mặc Thần đang đè lên yết hầu Du Diễm Phong, “Hai người đều lớn hết rồi không còn nhỏ gì, đừng trẻ con như vậy được không? Muốn đánh nhau thì cút ra khỏi bệnh viện mà đánh nhau, đừng để tôi lo lắng!”
Tay bị Cố Phi Yên giữ chặt, Chiến Mặc Thần thuận theo lực của cô thả ra, không muốn mình lỡ tay làm tổn thương cô.
Chỉ là, sau khi buông Du Diễm Phong ra, anh vội vàng nắm tay Cố Phi Yên, đôi mắt nhìn cô, dường như Du Diễm Phong ở phía sau sớm đã biến mất rồi, trong ánh mắt chỉ còn sự tồn tại của cô.
“Anh bỏ tay tôi ra!” Cố Phi Yên có chút phẫn nộ.
Muốn kéo tay lại, Chiến Mặc Thần một mực không buông tay.
Mặt cô đỏ lên, lông mày rủ xuống, ánh mắt tràn đầy bất lực. Cô vừa từ trong tay Chiến Mặc Thần cứu Du Diễm Phong ra nhưng lại để mình bị kéo theo vào, tại sao nhìn không phải kế hoạch mua bán.
Cô hối hận đã ra ngoài.
“Nếu không hai người vẫn tiếp tục đi, tôi chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi, không muốn tham gia trò trẻ con hai người. Dù sao hai người cũng không phải đồ tốt đẹp gì, ai giết được ai đều trừ hại cho dân.”