Giọng nói châm biếm mỉa mai.
Nói xong, Cố phi yên phóng khoáng rời đi。
Những lời nói này vốn dĩ cô có thể không nói ra, nhiều chuyện không bằng ít chuyện, không nên làm chiến mặc thận nổi giận mới là cách làm đúng đắn nhất, để tránh anh ấy kích động rồi làm bản thân chịu thiệt.
Nhưng, có thể làm cố minh châu bực bội, cô thật sự rất vui.
Lo lắng Nắm siết chặt tay bỏ trong chăn,sắc mặt của cố minh châu trông không được tốt lắm, đôi mắt tức giận khó hiểu
Cô không thích nhất là bị người khác nhắc đến thân thế của mình là bản thân không chịu nổi được, lại càng sợ với thẩm gia bị lôi kéo vào mỗi quan hệ nào đó.cho dù cô bây giờ vẫn là con gái lớn của Cố gia, người bên cạnh vẫn thái độ đó không thay đổi, vẫn chấp nhận cô, yêu thương cô, cô chỉ là cảm thấy rất khó chịu.và có một số thứ không thể nói ra được.
“Mặc thần,anh có thể quan tâm tới em được không? ‘Cô cắn nhẹ môi ‘,Cố minh châu tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía mặc thần,” em chỉ là đứa con gái nhà Họ cố, cũng không biết rằng bác gái có thể không nhìn ra được sự xuất thân của mình!”
Chiến Mặc Thần bỗng dưng trở thành với tư cách là vị hôn phu của cô ta, nhưng, đây là do tự cô ta nói, về phía nhà họ Chiến có thể vẫn không chấp nhận.
Cô thực sự rất lo lắng, bản thân không thể vượt qua nổi cửa ai của nhà họ Chiến.
“Đừng nghĩ lung tung nữa. Em là người do anh nhận định, và trong nhà này không có liên quan gì cả.” Giọng nói của chiến mặc thần ấm áp được vài phút, nhưng vẫn nghiêm túc và lạnh lùng cứng rắn.
Cố minh châu thật sự rất thất vọng.
Xem ra, nhà họ Chiến không làm cho cô ta mãn nguyện được, không thì Mặc thần không thể nói như vậy được.
........
Đến đại sảnh của bệnh viện, cố phi yên tự đăng kí cho mình phiếu khám gấp.
“Loãng xương”
Tay phải của cô bị Chiến mặc thần làm cho trật khớp. Không thể luôn luôn như vậy được, không những không đau mà cứ động cũng không được thoải mái.
Đăng kí lấy số, sau đó cô phải đợi nửa tiếng mới nghe thấy tiếng bác sĩ gọi tên cô.
Bước vào trong phòng, và nhìn vị bác sĩ này một lượt, cô nhanh chóng nhận ra ánh mắt của vị bác sĩ này có gì đó không đúng.
“ tiểu thư đây tên là gì?”
“ Cố phi yên.”
“Tay phải bị trật khớp đúng không?”
“....... đúng!”
“Thật ngại quá, Cố tiểu thư.tay của cô tôi chữa trị không được.”
“ chữa không được hay là không muốn chữa.” Trong lòng càng tực giận sôi máu chửi Chiến Mặc Thần, Cố Phi Yên với đôi môi cong đỏ tươi và cười thản nhiên nói lý:” cô là bác sĩ mà không có y đức, được thôi, ở cái Bắc kinh to lớn này không thể chỉ có một mình cô là bác sĩ về xương.”
Vị bác sĩ lau mắt kính, bên trong ánh mắt phức tạp đó kèm theo là sự đồng cảm:” Cố Nhị tiểu thư, tôi thấy cô vẫn nên quay về nhà đi,nếu không thì chỉ có thể đi thành phố khác khám bệnh thôi.”
Quả nhiên là như vây!
Cố phi yên tay trái nắm chặt tay đến nỗi móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau gì cả.
Chiến Mặc Thần.......
với cô thực sự rất tức giận.
Đây là anh chỉ muốn để cho cô biết đau, để cho cô biết sự lợi hại của anh khi cô không tuân theo mọi quy định!
.........
Cố phi yên về đến nhà họ Cố cũng đã 9 giờ tối rồi.
Cố Kiến Quốc và Chu Cầm Tiên vẫn chưa ngủ,đang ngồi trên ghế sofa xem ti vi, nhìn thấy cô về, Chu Cầm Tiên cười một tiếng lạnh nhạt, nhìn cô với một ánh mắt của sự lười biếng.”
“Bố, mẹ”
Chào họ xong cô chuẩn bị về phòng tắm rửa đi ngủ,nhưng lại bị Cố Kiến Quốc gọi lại:” con đợi đã “.
“ bố, có chuyện gì không ạ “?
“Đương nhiên là có chuyện rồi!” Đứng dậy, sắc mặt của Cố Kiến Quốc tối sầm lại khi nhìn thấy tay của Cố Phi Yên buông thỏng bên cạnh, ông chất vấn cô: “ con hôm nay đã tát chị
gái con, lại còn để Chiến Thiếu đụng phải nữa?
Cố Phi Yên nhếch môi, “ phải”
Cô không có ý định giải thích, họ dù sao cũng không đủ kiên nhẫn để nghe.
“Mày nói mày, mày...... tại sao tao lại sinh ra cái loại như mày cơ chứ? “ Cố Kiến Quốc rất tức giận, hét lớn:” mày cút, mày lập tức cút ngay cho tao! Cô Vương, mang hành lí của nó đem ra ngoài, mau lên!”
Đây là muốn đuổi người ư?
Cố Phi Yên tim lạnh đến cực điểm.