[ thậy ngại quá, hôm đó không có nhìn thấy tin nhắn của bạn cô gửi, sau đó cũng không có thấy hiển thị lên tin nhắn chưa đọc, có thể là phần mềm có chút vấn đề rồi, làm cho tôi không nhìn thấy những tin nhắn mới đến......... hôm nay cần liên lạc với cô, mới nhìn thấy cái tin nhắn đó, mặc dù có thể không cần nữa rồi, vẫn nên là hỏi một tí, cô không sao chứ? Nếu như cần tôi, tôi rất vui vẻ đồng ý vì cô làm chút chuyện. ]
Cố Phi Yên mím môi cười: [tôi không sao rồi, còn anh, dạo này thế nào rồi?]
[tôi đã về nước rồi, hôm đó đang ở trên máy bay về nước, mấy ngày hôm nay bận xử lý nhiều chuyện, vẫn chưa ra ngoài ăn cơm đây. Thấy thế nào, muốn mời tôi một bữa vì tôi là người từ xa về ư?”
Cố Phi Yên, “.........”
Không thể chứ, đây là có ý muốn gặp mặt ư?
Mặc dù ở trên mạng nói chuyện với Ảnh Hồ rất nhiều năm rồi, mối quan hệ cũng rất là tốt, nhưng, trong thực tế cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để gặp mặt!
Trong lòng hoang mang, Cố Phi Yên nắm lấy tóc vì không thể xử trí được.
Từ chối sao. Từ chối sao. Vẫn là từ chối sao?
Ba chọn một, cứ từ chối trước đã!
Đã cảm thấy cần phải từ chối, vậy thì cần phải có một cớ thật tốt, mượn cớ ư, mượn cớ ư!
Nghĩ không ra được một cái viện cớ được!
Cố Phi Yên mắt ngấn lệ, nhưng,cô đang điên cuồng không biết phải từ chối kiểu gì, “leng keng” một tiếng, tin nhắn lại đến rồi.
Ảnh Hồ: [ lần trước cô tìm tôi giúp đỡ, biết tôi tại sao lại không tìm cô để lấy thù lao không?]
Cố Phi Yên đần ra,[ tại sao?]
[ bởi vì lần đó đã xử lý cho cô một bài đăng trên diễn đàn lớn, tôi không chỉ biết được thân phận thật sự của cô, còn biết cô lớn lên như thế nào. Cho nên,tôi đã tự mình quyết định để thông tin đó làm thành cái thù lao cô trả cho tôi.tôi đã biết cô là ai rồi, cho nên, cô dường như không cần phải xoắn xuýt lên có nên ra gặp tôi hay không, có phải không?]
Hiếm thấy, Ảnh Hồ còn thêm icon mặt cười ở sau đoạn tin nhắn, dường như đang cười tinh thần của Cố Phi Yên lúc này.
“Hả!”
Giật mình kêu một tiếng, Cố Phi Yên từ trên giường bật dậy,sững sờ nhìn điện thoại, mắt mồm mở to ra!
Não của cô không hoạt động nữa rồi!
Cô vốn dĩ không có nghĩ đến cái điều này!
Cũng vậy.........
Cô với bộ dạng rất thảm hại đều bị Ảnh Hồ nhìn thấy hết rồi, còn sợ gặp mặt ư?
Cô cũng không cuống quýt nữa rồi?
Cô hỏi, [ được rồi, vậy tôi sẽ mời anh đồ ăn thật ngon.]
[biết cô kinh tế không có dư dả gì cả, nhưng,tôi có thể muốn một nhà hàng có điều kiện hạng vừa không? Đồ ăn trung quốc đồ ăn tây đều được, sau đó, tôi cũng không thích ăn cay lắm]
[ đương nhiên là có thể chứ, nhân tiện hỏi luôn, anh lúc nào thì thuận tiện hơn?]
Quyết định gặp mặt rồi, Cố Phi Yên không nhịn nổi liền nở một nụ cười, trong lòng dần dần cũng có chút mong đợi.
Ảnh Hồ ư, anh ấy có thể là một người như thế nào nhỉ.
Đúng rồi.........
Cô vẫn có thể bảo anh ấy giúp một việc, để anh ấy theo dõi điện thoại của Bà Thẩm và Cố Minh Châu, và tình hình sử dụng mạng của Cố Minh Châu, xem xem có tìm thấy một chút mạnh mối nào không?
Nghĩ đến là làm, Cố Phi Yên kể đầu đuôi câu chuyện cho Ảnh Hồ,xin nhờ anh ấy việc này.
Ảnh Hồ rất tự nhiên đồng ý.
Anh ấy hồi âm lại, [ đã như vậy, đợi tôi điều tra rõ việc này rồi hãy gặp mặt, thấy như thế nào? Vừa hay, tôi có thể làm cái này thành món quà gặp mặt tặng cho cô, không cần thù lao.]
Đây là đùa vui thôi.
Cố Phi Yên gửi qua một tấm ảnh kì lạ [ lợi cho anh quá rồi]
..........
Cố Phi Yên mời được viện trợ nước ngoài rồi, để Ảnh Hồ điều tra chân tướng sự việc này, mà Giang Đào bên này, cũng bắt được em trai của Lục Tu Chi Lục Tiểu Bảo trong tay.
Nhân tiện cũng điều tra một chút việc về nhà Lục Gia.
Nhà Lục Gia, thì Lục Tiểu Bảo là người được chiều chuộng nhất.
Chỉ đáng tiếc là,Lục Tiểu Bảo là một kẻ dốt nát vô học, từ bé đến lớn đều được chiều chuộng hết mức, ở trong nhà muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, ở bên ngoài cũng thành thói xấu rất nhiều,trong đó có đánh cờ bạc.
Lục Tu Chi từ nhỏ học hành giỏi giang đa tài, chỉ là bởi vì trên cái tình cảm dẫn đến với người bình thường không giống nhau,từ trước đến nay đều bị mọi người trong nhà đối xử như quái vật.
Đương nhiên, đây cũng là có nguyên nhân của nó.
Là bởi không biết ai đi loan tin khắp nơi, nói rằng đồng tính luyến ái dễ bị lây nhiễm bệnh AIDS, cũng không biết Lục Tu Chi có biết cái loại bệnh này không,nói không chừng anh ấy cũng có thể bị cảm hoá luôn mất.
Bởi vì Lục Tu Chi, mọi người ở gần nhà Lục Gia bất luận nam hay nữ đều trốn tránh nhà họ thật xa, sợ bị lây nhiễm bênh AIDS.
Thì như vậy, Cho dù Lục Tu Chi là một người khoẻ mạnh, trong nhà không chỉ phải đối mặt với sự chỉ trích nặng nề và sự ghét bỏ, còn phải chịu đựng ánh mắt xa lạ của hàng xóm.
Lúc kinh tế trong nhà khó khăn, anh đến quán bar làm việc kiếm tiềm sinh sống,không nghĩ rằng âm dương sai trái làm một người đàn ông quan hệ giao tiếp đó cũng được. Người ở nhà đợi anh ấy kiếm tiền về nuôi, anh cũng không có cách nào khác, cũng chỉ có thể luôn chăm chỉ làm việc.
Lần này, nếu như không phải vì Lục Tiểu Bảo vay lãi cao để đánh bạc, thì Lục Tu Chi cũng không cần phải kiềm chế như vậy.
Nói thẳng ra, Lục tu Chi là một người rất đáng thương,bị người nhà làm liên luỵ cho thành như vậy, không có được một ngày nào tốt đẹp cả,nhưng lại cứ ghét bỏ bản thân mình, đến mình cũng không nhìn ra được chính mình, vì người nhà giống như con sâu hút máu nằm bò trên cơ thể để hút máu, chỉ để muốn bọn họ chấp nhận.
Đưa Lục Tiểu Bảo bắt đến trước mặt Lục Tu Chi, Lục Tu Chi từ lúc bắt đầu đã không định nói,nhưng khi Giang Đào cho người chặt tay của Lục Tiểu Bảo, Lục Tiểu Bảo không xúc phạm nữa rồi.
“Ca, anh nói đi? Rốt cuộc là ai đã xúi giục anh? Anh mau nói đi? Anh không nói là muốn để người ta chặt mất tay em sao? Hả! Nếu như anh muốn em như thế, em về nhà sẽ nói với ông bà, để bọn họ đánh anh!”
“Mấy người là một bọn khốn nạn, tại sao muốn chặt tay tôi cơ chứ? Mấy người phải chặt tay anh ta chứ, mấy người hãy chặt tay anh ta đi!”
Lục Tiểu Bảo vừa đau vừa sợ, một kẻ tiểu nhân.
Lục Tiểu Bảo chửi ầm lên vì đau quá, Lục Tu Chi biểu cảm rất chán nản chịu khuất phục rồi.
Anh bình tĩnh nhìn Giang Đào, “tôi nói”
Anh lúc đầu rất ngang ngược là vì bảo vệ người nhà, nhưng người nhà bây giờ ở trước mắt anh xảy ra chuyện rồi, tất cả sự kiên trì của anh đều không có lý do nữa rồi.
Giang Đào cho người đưa Lục Tiểu Bảo đang khóc lóc om sòm đi, tiếp tục tra hỏi Lục Tu Chi, “ nói, rốt cuộc là ai đã xĩu giục anh, kẻ cầm đầu nhóm côn đồ có quan hệ gì với anh, cái người đứng đằng sau xúi giục anh có quan hệ gì?”
Lần này, Lục Tu Chi rất phối hợp.
Kẻ cầm đầu đó tên là Lưu Á, anh ta đột nhiên tìm đến tôi,giống như là lợi dụng thân phận của tôi để đối phó với Tiểu Yên,cho nên mới........”
“Hư!” Lại là một cái roi, Giang Đào độc ác đánh lên người Lục Tu Chi, “người phụ nữ của Chiến Thiếu gia chúng tôi, mà anh cũng có thể gọi như vậy được sao? Gọi là Cố Tiểu Thư, nghe rõ chưa?”
“Vâng......” chịu đựng đau, Lục Tu Chi cười đau khổ, tiếp tục nói, “ người đúng sau cíu giục tôi là Lưu Á, nhưng, tôi đã từng vô tình nhìn thấy Lưu Á và một người phụ nữ trẻ gặp mặt. Chúng tôi không có chứng cứ, nhưng tôi cảm thấy người phụ nữ đó chắc chắn là có vấn đề. “