Cô biết cách ứng phó tình thế, nhẫn nhục, cô tuyệt đối không thể giương mắt nhìn Cố Minh Châu thoát tội được!
Trong trường hợp này, mất mặt một tý có sao?
Chiến Mặc Thần liếc nhìn gương mặt nịnh hót tươi cười của cô, cảm thấy có chút nhức đầu.
Cô ngẩng mặt lên, ánh mắt lấp lánh tựa ánh trăng sáng in trên mặt hồ nước, thật kích động, khoái trá, ánh sáng đó dường như muốn mê hoặc lòng anh.
Nhưng, anh có lẽ sẽ phụ lòng cô.
Anh dơ tay che đôi mắt của nữ nhân trước mặt mình lại, giọng nói nghiêm túc, “Hôm nay không còn sớm nữa, ngủ trước đi, ngày mai chúng ta lại thương lượng chuyện này sau.”
“Ngủ cái gì mà ngủ, em một chút cũng không muốn ngủ!” Cố Phi Yên hất tay anh ra, nhảy lên.
“Em không ngủ, anh ngủ.”
“Nhưng….”
“Không có nhưng nhị gì hết.”
“……”
“Tiểu Yên, cứ coi như giống nguyên nhân em trước đó đã đoán, em cũng biết anh sẽ có nghi ngờ, phải không?” Chiến Mặc Thần nhìn sâu vào mắt cô, trên gương mặt anh tuấn đầy uy nghiêm.
Cố Phi Yên, “…..”
Lúc này cô cuối cùng yên lặng lại.
…….
Ánh đèn lờ mờ bên góc tường, Cố Phi Yên nằm trên giường, lật qua lật lại, một chút không thấy buồn ngủ.
Chiến Mặc Thần đang ở trong phòng tắm, vì vậy bây giờ vẫn không quản cô.
Đưa tay lên cằm, Cố Phi Yên vắt óc suy nghĩ.
Cô biết Chiến Mặc Thần đang âm thầm làm một chuyện, mặc dù cô không biết cụ thể là chuyện gì, nhưng cô đại khái đoán ra Chiến Mặc Thần đang có lựa chọn.
Vì chuyện anh đang làm, vì một vài nguyên nhân không thể nói, anh tuyệt đối không rat ay với Cố Minh Châu, thậm chí còn chọn lựa bảo vệ Cố Minh Châu, rốt cuộc, anh bây giờ cần mê hoặc Cố Minh Châu và Cố gia nên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng cô có thể giương mắt từ bỏ không?
Cô không làm được!
Con ngươi mờ ám, Cố Phi Yên nhẹ nhàng xuống giường, lấy va li của Chiến Mặc Thần mở máy tính, đem đoạn video vừa thẩm vấn Lưu Á gửi vào hòm mail của cô.
Đây có lẽ là bằng chứng, cô nhất định phải nắm chắc trong tay mới được!
Gửi xong video, cô lập tức xóa dấu vết, mang theo chút hoảng hốt quay về giường.
Bởi vì làm chuyện mờ ám, Cố Phi Yên đêm nay mới đặc biệt thành thật, bỏ qua tên cầm thú nào đó sẽ cắn lại cô lần nữa, cô bặm môi không phản kháng, ngược lại để Chiến Mặc Thần có chút không lường trước được.
……..
Ngày hôm sau.
Cố Phi Yên từ trong giấc mộng tỉnh dậy, chuyện đầu tiên là tìm người bên cạnh, phát hiện giường trống trơn, cô đột nhiên cảm thấy mình bị mắc lừa, trúng kế dài của người đàn ông lòng dạ hiểm ác này.
“Ah ah ah…”
Cô nắm tay lại đấm mạnh vào gối để trút hết cơn bực tức trong lòng.
Trút giận xong, cô liền gọi cho Chiến Mặc Thần, “Chiến Mặc Thần, anh ở đâu, có phải trốn đến công ty rồi? Anh không phải nói hôm nay thương lượng cùng em chuyện đó sao?”
Trong lòng cô một chút không vui vẻ gì, mặc dù cảm thấy kết quả này như trong dự đoán, hôm qua cô biết Chiến Mặc Thần không thể ra tay với Cố Minh Châu, không phải sao? Anh tránh cô, chắc chắn như vậy rồi.
Vậy mà, cô lại nghe được đáp án không ngờ được.
“Phòng sách.”
“Hả?”
“Anh đang ở trong phòng sách, qua đây tìm anh.”
“Ồ….” Cơn tức đột nhiên không còn nữa, còn có lờ mờ.
Cô cho rằng anh trốn cô, không ngờ anh ở trong nhà đợi cô?
Nhảy xuống giường, Cố Phi Yên xông vào phòng sách, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bước chân của cô đến cửa ra vào bỗng dừng lại, quay về súc miệng xong mới vào phòng tìm người.
“Chiến thiếu gia, em có thể vào không?” giả vờ gõ cửa, Cố Phi Yên lịch sự hỏi.
“Vào đi.”
Mở cánh cửa mang theo nụ cười, Cố Phi Yên vừa nhìn đã thấy Chiến Mặc Thần ngối sau bàn làm việc.
Anh đang xem tập văn kiện, ánh mặt trời dịu nhẹ rơi trên người anh, trên tóc anh, làm cả người anh có vài phần ấm áp và mơ hồ, biểu cảm trên mặt không hẳn là rõ ràng.
Kỳ lạ, Cố Phi Yên cảm thấy tim mình có dấu hiệu đập nhanh.
Bước gần đến mép bàn, hai tay cô đặt lên nhìn anh, “Chiến thiếu gia, anh đã ra quyết định chưa?”
“Ừm.” Chiến Mặc Thần ngẩng đầu nhìn cô, điềm đạm nói, “Anh đề nghị, không nên khinh xuất, không để Cố Minh Châu phát hiện ra chuyện chúng ta đã tìm thấy Lưu Á.”
“……” Cố Phi Yên nhẫn nhịn, nhưng không nhịn nổi, “Ý của anh là, chúng ta cái gì cũng không làm, không vạch trần bộ mặt thật của Cố Minh Châu, càng không gây phiền phức cho cô ta, phải không?”
“…..Phải.”
Cô biết ngay sẽ như này!
Đập tay lên bàn, Cố Phi Yên tức giận.
“Anh có thể không gây phiền phức cho cô ta, nhưng em phải làm! Cô ta hại em bao nhiêu lần như vậy, nếu em nhịn cục tức này, em là ninja rùa à! Em không muốn làm rùa rụt cổ, em chỉ muốn làm sát thủ, chặt đứt bộ mặt tiện nhân giả vờ thanh tao của Cố Minh Châu!”
“Ninja rùa?” Chiến Mặc Thần phì cười, con ngươi đen láy liếc nhìn Cố Phi Yên, biểu cảm trên mặt nghiền ngẫm, “Em đương nhiên cũng có thể chọn lựa bây giờ bắt đầu đối phó Cố Minh Châu, anh không cản em, nhiều nhất cũng chỉ là nói vài lời tượng trưng trước mặt Cố Minh Châu, dù sao anh cũng vì em đóng băng thẻ ngân hàng của cô ta, không phải sao?”
Cố Phi Yên ngây người ra một lúc, “Cũng đúng….”
“Em có biết anh tại sao đề nghị em không được khinh xuất không?”
“Không biết.”
“Cho dù không biết, vậy thì đứng sau lưng anh mà xem, chăm chỉ học tập.” ánh mắt quét Cố Phi Yên một lượt, Chiến Mặc Thần ung dung nói, “Bây giờ chỉ bắt được một tên Lưu Á, em đã kích động như vậy, lẽ nào em không muốn biết còn ai âm thầm đứng sau Cố Minh Châu sao?”
“Muốn.”
“Cho dù muốn, vậy thì đừng đánh rắn động rừng.”
“Vậy em phải làm như nào?” Cố Phi Yên hiểu ý hỏi, ánh mắt sáng lên, “Đúng rồi, dù lần này Cố Minh Châu bị em điều tra ra, có chứng tỏ hay không, thủ đoạn trước đó của cô ta ở mắt xích nào đó có vấn đề, vì vậy không có cách nào để mình ẩn giấu sâu hơn được, lúc nhằm vào em cũng bố trí không cẩn thận?”
“Tiếp tục….”
“Vì vậy, chỉ cần em tiếp tục lấy mình làm mồi nhử, để Cố Minh Châu tiếp tục nhằm vào em, sau đó chúng ta có thể từ người cô ta tìm ra được càng nhiều manh mối khác, nói không chừng có thể phát hiện ra con đường liên hệ trước đó của cô ta, phải không?”
Cô mặc dù phát hiện đích xác là Cố Minh Châu đằng sau ngấm ngầm giở trò ma mãnh, bà Thẩm cũng gây ra tác động gián tiếp, nhưng, chuyện trước đó cô không hiểu rõ, chỉ có một lần ‘không ngờ tới’, cô thật sự không nhận ra bà Thẩm có vấn đề hay không.
Muốn điều tra càng nhiều hơn, cô cần có kiên nhẫn.