Chớp mắt cái đã đến trưa, tình hình giao thông cũng không tốt là bao, có chút tắc đường.
Mất nửa tiếng đồng hồ, xe của Chiến Mặc Thần mới đến cổng bệnh viện chỗ Cố Minh Châu. Anh xuống xe, khóa cửa xong, bước từng bước lớn vào khu nhập viện.
Ra khỏi thang máy, Chiến Mặc Thần đi về hướng phòng bệnh Cố Minh Châu nhưng cũng không nghe thấy tiếng ồn ào như trong dự tính, cũng không có người đứng ở cửa gây chuyện.
Anh nhíu lông mày.
Lẽ nào Cố Minh Châu biết anh hôm nay muốn đi đón Tiểu Yên xuất viện vì vậy mới nghĩ ra khổ nhục kế, cố ý gọi anh từ BệnhViện Nhân Dân Thành Phố Số Ba quay về đây, nhưng cô không biết rằng, Tiểu Yên căn bản không cho anh cơ hội này.
Đến gần cửa phòng bệnh, anh nghe thấy tiếng nức nở từ trong phòng vọng ra.
Xem ra thật sự xảy ra chuyện.
Anh mới không nghi ngờ gì, bước nhanh vào.
Vừa đến cửa phòng, Chiến Mặc Thần đã nhìn thấy Cố Minh Châu đang trong bộ quần áo rộng rãi của bệnh nhân cúi đầu ngồi bên giường, che khuôn mặt nhợt nhạt không giọt máu, nức nở khóc, một tay đặt lên đầu gối ra sức bíu chặt đến nỗi khớp xương trắng bệch ra.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má, cả người cô nhìn vào như bông hoa trắng nhỏ đáng thương vừa trải qua cơn giông tố điên cuồng vùi dập. Ai mà nhìn vào cũng cảm thấy thương tiếc.
Diêu Lan khuôn mặt tức giận ngồi cạnh giường, không ngừng lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, nói trong hậm hực, “Không biết đám người đó làm sao nữa, vừa nhìn thấy tiểu thư, không biết phải trái đúng sai lao vào tấn công cô? Tôi thấy bọn họ đúng là mùa mắt hết rồi! May là cô tấm lòng lương thiện tha cho bọn chúng, tôi tức chỉ muốn báo cảnh sát!”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Chiến Mặc Thần lên tiếng.
Anh mở miệng thì hai người trong phòng mới giật mình phát hiện sự tồn tại của anh, cùng ngẩng đầu lên nhìn.
“Mặc Thần!” vội vàng từ trên giường đứng dậy, Cố Minh Châu loạng choạng bước đến, đôi mắt đẫm lệ sà vào lòng anh, ôm chặt lấy cổ nhất quyết không buông, “Mặc Thần, suýt chút nữa là không được gặp anh rồi, em thật sự rất sợ!”
Chiến Mặc Thần cả người cứng đờ ra, nhẹ nhàng đẩy cô ra, “Đã xảy ra chuyện gì, kẻ gây chuyện đâu?”
“Em lần này thật sự tai bay vạ gió, những người đó hình như tìm nhầm phòng, nói cái gì mà tìm kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân, kết quả là không hiểu sao lại đổ lên đầu em, em không biết tại sao lại như vậy…”
Cố Minh Châu lau nước mắt lã chã trên mặt suy sụp tinh thần, che không được vết tát in trên mặt, nhìn vào mà đau lòng.
Chiến Mặc Thần không chú ý đến động tác nhỏ của cô mà hỏi, “Tìm nhầm người?”
“Vâng.” Cố Minh Châu gật đầu.
“Người mà bọn chúng tìm trông giống em?”
“Không…” Cố Minh Châu nhanh như chớp, thấp giọng giải thích, “Đám người đó dường như muốn trút giận cho một người phụ nữ…”
Vài từ nói ra, trình tự của Cố Minh Châu rất mạch lạc.
Cô tiếp tục nói, “Hôm nay người phụ nữ đó với một người đàn ông kết hôn, kết quả người đàn ông ở bên ngoài lăng nhăng, dây dưa với một cô gái không rõ ràng, người phụ nữ đó biết cô gái này mang thai, mới ra thủ đoạn biến đứa trẻ không còn nữa….cũng không biết bọn chúng nghe được thông tin ở đâu là cô gái bên ngoài đấy đang trong bệnh viện này, liền chạy đến đây tính sổ, kết quả, không cẩn thận đổ lên đầu em….”
Một đám ‘nữ nhân" và ‘nam nhân" lộn xộn, giữa hàng lông mày của Chiến Mặc Thần nhăn lại càng sâu.
Đàn ông là những đường nét thô, đối với việc giải quyết chuyện phiền phức nam nữ đềukhông có hứng, càng không chủ động hỏi.
Chiến Mặc Thần so với đại đa số đàn ông khác là thanh minh trầm ổn hơn, càng thêm xuất sắc ưu tú, nhưng ở điểm này, anh và đại bộ phận đàn ông đều giống nhau là không thích chuyện phiền phức.
“Em có bị sao không?” Anh chỉ quan tâm điều này.
Không sao là được rồi.
“Em không sao.” Cố Minh Châu nhẹ nhàng lắc đầu.
Tuy nhiên, cho dù nói như vậy nhưng cô vẫn cố tình như vô tình để lộ ra vết tát in trên mặt, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng hướng về anh, giống như cầu khẩn sự bảo hộ của anh.
Điềm đạm đáng yêu, mong manh yếu đuối.
Chiến Mặc Thần chỉ gật đầu lạnh lùng, “Không bị sao là tốt rồi nhưng vẫn nên để bác sỹ kiểm tra cho em, tránh những vết thương ngoài da mà em không biết. Diêu Lan, chăm sóc Minh Châu tiểu thư, có chuyện gì lập tức báo cho tôi.”
“Anh….anh bây giờ muốn rời đi sao?” Cố Minh Châu vội vàng giữ lấy cổ tay anh, không dám tin, “Mặc Thần, anh không thể ở bên cạnh em sao? Một mình ở đây, em sợ lắm!”
“Tôi sẽ tăng cường bảo an ở đây, không để ai quấy rầy em, hơn nữa, có Diêu Lan ở bên em.”
“Mặc Thần…...”
“Tôi ngày mai sẽ quay lại.”
Vỗ vai Cố Minh Châu, Chiến Mặc Thần nhanh chóng quay người đi, thân ảnh cao lớn biến mất trước mặt cô.
Cố Minh Châu, “…..”
Trong lòng cô tuôn trào cơn phẫn nộ, vừa xấu hổ vừa giận dữ!
Nếu bây giờ không cật lực kiềm chế, cô hận không thể hét lên phát tiết cơn bực bội trong lòng.
Đối diện với cô, Chiến Mặc Thần không một chút dao động. Cô cũng không nhìn thấy trong ánh mắt anh có bất kỳ sự thương tiếc nào, dường như đã mất đi sự quan tâm che chở của anh dành cho cô, đều là cô tự mình tưởng tượng ra.
Cô rõ ràng chủ động ra ám thị, anh thậm chí không hỏi cô vết thương trên mặt có đau hay không!
Không chi có vậy, ngay cả cách xưng hô ‘Cố tiểu thư" anh không nói với cô mà để Diêu Lan gọi cô ‘Minh Châu tiểu thư", tưởng chừng như đang chế diễu cô!
Nắm chặt tay lại, Cố Minh Châu sắc mặt chỗ trắng chỗ đỏ, cắn chặt môi đến nỗi suýt chảy máu, trong mắt cô không còn điềm đạm dễ thương nữa, thay vào đó là sự căm ghét vô tận.
Cố Phi Yên, sao cô ta không đi chết đi!
Hơn nữa cái đám người nhà Viên Tiến vô liêm sỉ, lòng tham không đáy, tự mình giết chết đứa bé lại để cô chịu tội thay cho Lã Tiểu Trúc, bọn chúng đều đáng chết!
Diêu Lan vừa nãy còn an ủi Cố Minh Châu, lúc này lại đứng sang một bên, mặt tràn đầy kinh ngạc.
Cô không dám tin mình vừa nghe được những lời đó…..
Minh Châu tiểu thư, dường như đang nói dối thì phải?
Rõ ràng người đó biết cô, còn gọi tên của cô, rõ ràng…Diêu Lan cảm thấy không thể nghĩ tiếp được nữa, nếu không, công việc này không giữ được nữa còn đáng sợ hơn, không chừng còn mang đến nhiều phiền phức cho cô hơn.
Diêu Lan cẩn thận từng li từng tý một, trong lòng ra quyết định liền nghe thấy tiếng Cố Minh Châu.
Cô ta đang gọi điện thoại, giọng nói nham hiểm.
“Lưu Á, tôi cần anh làm giúp một chuyện, sau khi xong việc, tôi đưa anh 10 vạn tệ.”
“Đúng, tiền mặt!”