Cố Phi Yên vừa đi cái, trong phòng làm việc lại có một nữ nhân mặc chiếc váy đỏ nhắc lại câu chuyện đó kiểu như cười trên nỗi đau của người khác.
Ả ta vừa thưởng thức bộ móng tay mới làm của mình, vừa nói cay nghiệt “ Lớn như vậy còn không biết cẩn thận đề phòng, đáng đời!”
“Không phải sao?” lập tức có người hùa theo ả, Âm Âm hỏi kỳ quặc, “Tuy nhiên, nói không chừng người ta cũng bằng lòng, trang điểm lộng lẫy thế kia, còn không phải muốn câu dẫn người khác sao? Ông chủ mặc dù đào hoa, nhưng cũng rất hào phóng đấy.”
Một cậu trai trẻ diện mạo phổ thông cũng không chịu được, chau mày cất lời: “Mấy người đừng nói lung tung nữa, người ta xem ra cũng không giống loại người đó.”
“Cắt, cậu lại thích giả vờ làm người tốt…” người phụ nữ mặc váy đỏ gảy gảy bộ móng của mình nói một cách khinh bỉ.
………
Cố Phi Yên vừa bước vào phòng làm việc, Ông chủ Vương bèn đóng cửa lại.
Nhìn theo phía sau lưng ông chủ đang vội vã đóng cửa lại, Cố Phi Yên chau mày lại, trong lòng lại cảm thấy bất an. Tuy nhiên đối diện với ông chủ đầu tiên của mình trong cuộc sống này, cô nhẫn nại cảm giác kỳ quặc trong lòng.
“Tiểu Yên, cô vừa tốt nghiệp xong, đây là công việc đầu tiên của cô phải không?” Ông chủ Vương hỏi.
“Vâng!” Cố Phi Yên gật đầu
“Nếu đã như vậy, cô có từng nghĩ qua kế hoạch của công việc sau này chưa?”
“Chỉ có một chút ý kiến đơn giản”
“Nói tiếp đi”
“Trước mắt, chính là làm thật tốt công việc này ạ” Cố Phi Yên không phải người tinh tế, nhưng cũng biết đạo lý đối nhân xử thế. Đương nhiên cũng không thể ở thời điểm này, nói công việc tạm thời chỉ là chiếc ván của cô.
Mấy năm gần đây, cô đâu đâu cũng bị lạnh nhạt, bị phụ thuộc.Thực ra cũng không phải là cô gái lần đầu bước vào đời gì cả.
“Đúng vậy, đi theo tôi chăm chỉ làm!” trọng âm rơi đúng vào từ cuối cùng, ánh mắt đầy ẩn ý của ông chủ Vương nhìn sâu cả người Cố Phi Yên quét một lượt, cuối cùng giơ tay ra nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô vuốt nhè nhẹ, “Chỉ cần cô đi theo tôi, về sau cô muốn cái gì, tôi cũng đều mua cho cô, thấy thế nào?”
Cố Phi Yên chỉ có cảm giác, thật là buồn nôn!
Cô mạnh mẽ rút tay mình lại, không nén được cơn giận nói, “Ông chủ, xin ngài hãy tôn trọng một chút”.
Cũng không muốn nghĩ nữa, cô hướng về phía cửa chạy đi.
“Tôi tại sao không tôn trọng cô?”
Ông chủ Vương bị cự tuyệt, khuôn mặt trở nên khó coi, từ bỏ miếng mồi ngon ngay trước mắt, lão làm sao có thể đồng ý?
Lão bước nhanh vài bước, mạnh mẽ ôm lấy Cố Phi Yên vào lòng, chặn không cho cô ra khỏi cửa, cười nham hiểm nói ý xấu, “Cố nhị tiểu thư nổi tiếng kinh thành, người phụ nữ lẳng lơ ai cũng có thể lên, cô vẫn còn đứng trước mặt tôi giả vờ thanh khiết, chỉ cần cô nghe theo tôi, mỗi lần tôi sẽ cho cô mười vạn tệ!”
“Ông thả tôi ra!” vừa dứt lời chân cô đám mạnh lên mu bàn chân của ông chủ Vương, Cố Phi Yên hất vai để cho ông ngã ngổn ngang trên mặt đất, Cố Phi Yên từ trên cao nhìn xuống dưới liếc xéo anh “Đức hạnh này của ông, làm con chó cho tôi cũng chẳng hợp”.
Nói xong, cô mặc kệ ông chủ Vương đang rền rĩ trên mặt đất, kéo cánh cửa phòng làm việc đi ra ngoài.
Ông chủ Vương tức giận gầm lên: “Con tiện nhân, câu dẫn tôi lại còn ra tay với tôi, cô không phải hiềm khích tôi vì cho cô ít tiền sao? Cô chả khác gì xe buýt công cộng mà ai cũng có thể lên, ông đây cho cô một lần mười nghìn tệ là hợp với cô rồi, cô quay lại cho tôi! Tôi sẽ báo án!”
Người trong công ty ngơ ngác nhìn nhau, Cố Phi Yên lấy ví tiền của mình rời công ty không thèm quay đầu lại.
Ra khỏi cửa, ánh mặt trời sáng lạng.
Nhưng ánh mặt trời có sáng lạng như nào cũng không thể sưởi ấm được trái tim hoang dã lạnh lẽo của Cố Phi Yên, cô tìm một góc hẻo lánh, ngồi xuống, ôm lấy đầu gối, khóc không lên tiếng.