“Tôi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy! Cậu nghĩ xem, trước lúc tôi nhận ra bộ mặt thật của Lục Tu Chi, bà ấy liên tục ghép đôi tôi với Lục Tu Chi, thế nhưng, đến khi chuyện đã xảy ra, bà ấy lại không hề nhắc đến Lục Tu Chi một lần nào, cậu không thấy kỳ lạ sao?”
“Cái này có nói rõ cái gì đâu?” Sở Điềm Điềm lắc đầu, “Có thể chỉ là trùng hợp thôi.”
“Vậy ư?” Cố Phi Yên nhíu mày.
Cô cũng rất mong đây chỉ là trùng hợp, có điều, trực giác nói cho biết tất cả đều có sự liên quan nào đó… Chỉ là, cô cũng không muốn suy nghĩ rõ ràng, cũng không muốn nghĩ…
Tạm thứ cứ để xem xem.
Nếu như thế giới này người thân duy nhất của mình không có tình cảm thực sự với cô, cô không biết mình sẽ trở nên ra sao, có lẽ cô rất nhu nhược, nhưng cô thật sự không dám tự tay lật lên tầng giấy mỏng đó.
“Có lẽ là vậy.” Cố Phi Yên gật gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười yếu ớt, “Có lẽ là tôi quá nhạy cảm, trước đó luôn bị bà ấy thúc giục yêu đương, bây giờ không còn nữa, ngược lại không quen.”
“Người mà, đều có lỗi nhỏ.” Sở Điềm Điềm rất tán đồng gật đầu, trêu chọc đến Cố Phi Yên tức giận đập lên đùi cô.
“Chừng nào thì cậu tìm được bạn trai?” Cố Phi Yên hỏi.
“Tôi cũng muốn tìm lắm chứ! Tôi cũng muốn thoát khỏi kiếp độc thân chứ! Tôi cũng muốn nếm cảm giác thử cùng đàn ông làm lắm chứ! Nhưng mà… Chị gái đây chưa tìm thấy thôi!” Vừa nhắc đến chủ đề nam nhân, Sở Điềm Điềm lại phẫn nộ, “Bộ dạng tôi lớn lên như thế này, tôi còn có thể làm gì, tôi cũng rất tuyệt vọng a! Cậu không nhớ Du Diễm Phong đã nói về tôi thế nào ư? Hắn ta cầm thú như thế còn không có hứng thú với tôi, cậu nói tôi còn có thể tìm ai nha?”
Thật quá mệt mỏi a!
Sở Điềm Điềm ốm gối ụp mặt khóc không ra nước mắt.
Cố Phi Yên ôm bụng, bả vai run run, nhịn cười không được “ha ha”.
Không phải cô cười trên nỗi đau của người khác, mà dáng vẻ bi phẫn của Sở Điềm Điềm thật sự quá đáng yêu.
Bình tĩnh lại mà nói, Sở Điềm Điềm nhìn rất khá, khuôn mặt trái táo tròn tròn như trẻ con, hai mắt to đen bóng có sức sống, tỏa sáng long lanh, kết hợp với cái mũi nho nhỏ cùng đôi môi phấn nộn, rất dễ thương, tuy cô ấy không theo con đường mỹ nhân truyền thống, nhưng trên căn bản xem ra là một em gái nhà bên ngây thơ đáng yêu.
Nếu dùng lời của Du Diễm Phong, yêu và lên giường với Sở Điềm Điềm, chắc chắn sẽ là cảm giác dụ dỗ trẻ em gái phạm tội.
“Cậu còn cười, cậu còn cười!” Sở Điềm Điềm nhảy dựng lên, bóp cổ up hiếp Cố Phi Yên, “Tôi nói cho mà biết, nếu đời này tôi không gả đi được, tôi sẽ trường kỳ ở nhà cậu, Chiến Mặc Thần nhà cậu nếu không tìm cho tôi một thằng đàn ông, tôi cả đời làm bóng đén của hai người!”
Chiến Mặc Thần…
Nhà cô?
Nghe đến cái tên này, Cố Phi Yên giật giật khóe môi, không cười cho nổi.
“Đừng nhắc đến anh ta, nói đến tôi liền đau đầu.” Cô tê liệt ngã ngửa trên sô pha, tùy ý để Sở Điềm Điềm bóp cổ cô làm loạn, buồn bực hỏi, “Cậu nói xem, quanh đi quẩn lại một vòng lớn như vậy, tôi lại kéo anh ta đi cùng, tôi nên làm gì giờ?”
Cô thật sự chưa có chút chuẩn bị tâm lý nào!
Trước kia, cô bị Cố Kiến Quốc up hiếp đi câu dẫn Chiến Mặc Thần, khi đó cô không còn cách nào khác, chỉ đành phải đi.
Nhưng sau đó Sở Nghiễn vì không muốn ảnh hưởng đến cô mà ra nước ngoài, Cố Kiến Quốc không còn dùng công Tiểu Yên Sở Nghiễn để uy hiếp cô được nữa, lợi dụng duy nhất chính là đoạn video kia, sự thúc ép của ông ta ít dần.
Cô cảm thấy bản thân không cần phải quá tuân thủ hiệp ước giữa mình với Cố Kiến Quốc, đánh cược Cố Kiến Quốc sẽ không công khai đoạn video kia. Ôm ý nghĩ như vậy, cô luôn lá mặt lá trái với mệnh lệnh của Cố Kiến Quốc.
Ngược lại, bởi vì không muốn đưa trái tim mình ra, cuối cùng làm cho đầy mình thương tích, về sau cô trốn tránh Chiến Mặc Thần liên tục.
Nhưng đến bây giờ, trời xui đất khiến lại quấn nhau, hết thảy trước đó trở thành công cốc!
Cô đâu có mưu đồ gì?
Sở Điềm Điềm trái lại không tim không phổi, “Còn có thể làm gì, tiếp tục ngủ với anh ta thôi, không phải câu nói thể lực anh ta rất tốt sao?!”
Cố Phi Yên, “…”
Cô có nói sao? Không có mà!
Chỉ là… Lời đó hoàn toàn không sai chút nào, sức chiến đấu của người nào đó thực sự rất cường hãn!
…
Tám giờ tối.
Đưa tiễn Sở Điềm Điềm, Cố Phi Yên nhớ lại trước đó Du Diễm Phong ở bách hóa Tinh Quang nghĩa khí ủng hộ cô, gọi điện cho anh ta hỏi thăm.
Nếu như hai ngày nay anh ta không liên lạc với cô, cô coi như gọi điện đến báo bình an, nếu như không liên lạc, giữa bạn bè gọi điện cũng không sao, trên mạng xảy ra chuyện lớn như thế, hiện tại không sao nữa rồi, thông tri đến anh ta cũng coi như lễ phép.
Không ngờ rằng, bên kia vừa bắt máy, vị Thái tử gia Du thiếu này liền không chịu bỏ qua cho cô, sau khi dạy dỗ một trận, nói cô không biết nghĩ, nhất định phải bổ sung vào nợ mấy tối của cô.
Đúng lúc gần đây cô đang rảnh rỗi, cũng có phần muốn tránh mấy chuyện phải suy nghĩ nhiều, Cố Phi Yên cũng đáp ứng.
Không phải đi chơi Quyền Hoàng sao?
Coi như đi giải sầu đi!
Cứ như thế, Cố Phi Yên Cố Phi Yên gửi thống báo cho bạn bè nói muốn bế quan, trực tiếp đến biệt thư Du thiếu ở hai ngày hai đêm. Cuối cùng chơi chán đến sắp nôn, mới tính miễn cưỡng thoát được nợ nần với Du Diễm Phong!
Trừng đôi mắt gấu trúc trở về căn phòng mình thuê, Cố Phi Yên nhào lên giường nằm ngủ, ngủ đến giữa trưa ngày thứ hai mới rời giường. Cũng may có nguồn vốn tuổi trẻ, ngủ đủ, cả người lại trở nên có tinh thần.
Thời gian kế tiếp, liên tiếp mấy ngày, Cố Phi Yên đều đưa cơm cho bà Thầm.
Mỗi ngày cùng bà Thẩm trò chuyện chủ đề bình thường, bầu không khí xem như hòa hợp, nhưng rồi, tâm tình Cố Phi Yên lại từng chút từng chút trở nên u ám, khi bà Thẩm chưa phát giác, ánh mắt cô nhìn bà cũng dần có nhiều điều suy nghĩ…
Đã mấy ngày rồi, bà Thẩm chưa hề nhắc đến Lục Tu Chi một lần nào, điều đó bình thường sao?
Ngày trước thì hận không thể một lần lại một lần hỏi tiến triển của cô với Lục Tu Chi, hận không thể để họ cưới nhau rồi sinh con, nhưng bây giờ, bà lại ngậm miệng không đề cập tới Lục Tu Chi, có phải vi bà đã biết gì đó?
Hay là… Lục Tu Chi tiếp cận cô, bà Thẩm đã biết hết rồi?
Càng nghĩ, Cố Phi Yên tâm càng kinh.
Lừa mình dối người thực sự quá khó.
Kỳ thực cô không phải là người chuyện gì cũng có thể giấu trong lòng, nhát là khi liên quan đến người thân cận nhất, trong nội tâm cô, cảm giác lo được lo mất rất nhanh lên men thành xúc động, xoắn xuýt mấy ngày trời, vẫn muốn hỏi cho ra nhẽ.
Ngày đó chuẩn bị đi, cô đã đến cửa phòng bệnh, lại nhanh chóng quay lại, đến trước giường bệnh của bà Thẩm, đôi mắt sạch sẽ đen bóng nhìn bà, hỏi, “Bà, vì sao mấy ngày nay bà không nhắc đến Lục Tu Chi nữa, có thể nói cho con biết nguyên nhân không?”
Cô không quanh co lòng vòng, mà trực tiếp hỏi.
“Bà…” Bà Thẩm do dự một hồi, “Cái đó, chuyện Lục Tu Chi bà đã biết rồi. Tiểu Yên à, chuyện này bà có lỗi với con, bà quen nguwofi nhưng không hiểu người a!”