“Chiến Mặc Thần, tôi cũng là người, tôi không thể giới hạn cái sự tự do của mình được!”
“Vậy sao? Tôi còn cho rằng em là thú cưng của tôi nữa.” Người đàn ông nhẹ nhàng cười, bước đi,và không có ý dừng lại.
“.........”
Cố Phi Yên cắn đôi môi, nhìn bóng lưng của người đàn ông đang đi xa dần, trong lòng chán nản buồn bực.
............
“Loạt soạt.” Y tá rất nhẹ nhàng băng bó tay, Du Diễm Phong vẫn còn đau thốt ra một câu, nếu như không phải là phụ nữ, thì chỉ muốn đạp cho một cái, “mau cút ra ngoài, để tôi tự làm.”
Xuất thân từ quân đội, anh ấy từ nhỏ ở trong quân đội nuôi dưỡng đánh đánh đấm đấm, đại thiếu gia đây không phải thân thể ngọc ngà gì cả, lúc rơi mồ hôi rơi máu rất là kiên cường, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Nhưng anh ấy hôm nay trong lòng rất buồn bực, bình thường không tính toán gì cả anh ấy là một người da thô thịt dày, bây giờ một chút đau nhỏ cũng làm cho anh ấy tức giận bốc hoả.
Trong lòng không thoải mái,thái độ của anh ấy rất tồi tệ, đối với cô y tá dịu dàng ấm áp thì mũi cũng không phải là mũi, mắt cũng không phải mắt,hoàn toàn không có một chút phong độ của thân sĩ, lại càng đừng có nói cái gì là thương hoa tiếc ngọc........
Vốn dĩ đó là không thể!
“Chiến Thiếu gia.......” Cô y tá bị ghét bỏ, cầm lấy cái khăn lau lau nước mắt, rồi nhìn sang Du phu nhân.
“Cút cút cút, phụ nữ phiền nhất là đứng bất động rồi khóc, cô cho rằng cô là em gái sao, xấu xí, khóc cũng không có một chút mĩ cảm. “ Du Diễm Phong càng bực mình hơn,lời nói rất độc ác.
“Cô đi ra ngoài đi, hôm nay tâm trạng của nó không tốt, cô hãy thứ lỗi nó, tôi thay nó xin lỗi cô.” Giọng nói của người phụ nữ ấm áp dịu dàng vàng lên.
“Không dám, không dám ạ, Chiến Thiếu Gia tính cách rất tốt.......”
“Hư....... y tá bây giờ đều nhìn người nói tiếng người, nhìn thấy quỷ thì nói tiếng quỷ rồi, tôi tính cách tốt, tôi làm sao lại không nhỉ?”
Cô y tá vẫn chưa nói xong, đã bị giọng nói lạnh lùng của Du Diễm Phong cắt ngang,lập tức đứng một chỗ thấy xấu hổ, không biết phải làm như thế nào mới tốt,mặc dù tướng mạo chỉ là bình thường, đáng thương thật sự.
“Cô đi đi.”
“ vâng, phu nhân.”
Du phu nhân lên tiếng, cô y tá lúc đấy mới nhẹ nhõm lên tiếng, vội vàng rời đi.
Nguời giàu có mới vào được Phòng bệnh vip, bình thường phải là một người xuất thân nhà giàu, người đàn ông diện mạo khôi ngô tuấn tú vào ở,y tá trẻ phải chăm sóc cẩn thận, chăm sóc quan tâm đặc biệt,nhưng đại thiếu gia Du Diễm Phong........
Ai cũng đều biết vị thiếu gia này rất ngoan ngoãn, không hay tức giân.
Mặc dù toàn bộ bệnh viện này đều là của Du Gia, theo lú thì người nên lấy lòng nhất phải là vị thái tử đây, nhưng cũng bởi vì như vậy, mà mọi người đều biết tính cách của Du Diễm Phong dở tệ như thế nào, không có một y tá nào dám gây sự chú ý với Du Diễm Phong cả, trốn anh ấy còn không kịp, chỉ sợ bản thân phải chịu trách nhiệm với cuộc sống thường ngày của Du Diễm Phong.
Cô ấy không cần nói, thì cũng giống như vậy.
Đóng cửa lại, cô y tá cảm thấy không khí ở bên ngoài tươi mới hơn rất nhiều trong phòng bệnh.
“Để ta đến băng lại cho con.” Du phu nhân đứng dậy.
Chồng xuất thân là quân nhân, lúc trẻ mang vết thương trên người về nhà là chuyện bình thường, bà ấy mặc dù không phải là y tá, nhưng bởi vì lo lắng cho chồng, nên là qua bệnh viện học một chút kiến thức liên quan đến hộ lý, chuyện nhỏ này vẫn có thể làm được.
Lúc trước là chăm sóc cho chồng, bây giờ là chăm sóc cho con trai, bà chỉ cảm thấy số phận của mình có chút long đong lận đận.
Hai bố con nhà này, một người không lo hơn một người.
“Con không cần mẹ làm.” Du Diễm Phong lắc đầu, “để con tự làm.”
Vết thương của anh là ở chân chứ không phải tay, tự mình băng bó cho mình là chuyện bình thường,thành thạo làm là được rồi, rất dứt khoát linh hoạt.
Làm xong rồi, anh mới hỏi cái vấn đề quan tâm nhất, “ hôm nay đi đến nhà Cố Gia, Cố Gia nói như thế nào vậy, đã định ngày chưa?”
Ngẩng đầu nhìn Du phu nhân, trong mắt anh đầy mong đợi.
Cho dù Chiến Mặc Thần cắt đứt với Cố Phi Yên rồi lại như thế nào? Chỉ cần Cố Phi Yên là vợ tương lai danh chính ngôn thuận với anh, cô ấy chỉ cần là người phụ nữ của anh, ai có thể cười thì đến cuối cùng mới là điều quan trọng nhất!
Du Phu Nhân im lặng.
“Làm sao, mẹ mau nói đi.” Du Diễm Phong vội vã, đột nhiên có một linh cảm chẳng lành.
“Cố Gia không đồng ý.”
“Cái gì? Mẹ vừa xong không phải nói như vậy!”
“Vừa xong là sợ con không chịu đến bệnh viện, ta, ta,........” Du Phu nhân ánh mắt lẩn trốn.
“Nói điều quan trọng đi!”
“Quan trọng là Cố Kiến Quốc không đồng ý kết ý thông gia với chúng ta, con trai, lần này ta thật sự không lừa con.”
“Không đồng ý?” Du Diễm Phong cau mày nhăn chán, ánh mắt nghi ngờ, “mẹ,mẹ không phải là miễn cưỡng lấy lệ với con, thực ra mẹ không có đến nhà Cố Gia để kết thông gia? Cái đức hạnh của một người thất học Cố Kiến Quốc, biết Nhà Du Gia chúng ta muốn kết thông gia với nhà họ,ông ta chắc chắn cười không khép mồm lại được, vỗ vào mông ngựa bùm bụp, làm sao có thể không đồng ý cơ chứ?”
“Ta thật sự đã đến đó, nhưng ông ta thật sự là không đồng ý!” Du Phu Nhân oan ức nhìn sang con trai mình, “ con thật sự không tin ta sao? Nhưng ta là mẹ con đó!”
“Mẹ vừa xong mới lừa con!”
“.........” Du Phu Nhân không thể nói được gì.
“Chỉ cần mẹ giúp để con sẽ đưa người con dâu đến tận tay, đừng nói để con kêu là mẹ, mẹ để con gọi là chị cũng được! Nhưng bây giờ mẹ không làm được, vậy thì con chỉ có thể nghi ngờ về năng lực của mẹ, mẹ đó, thật là không chịu nổi được!” Du Diễm Phong thốt là một câu, vội vã từ trên giường trèo xuống, xỏ giày rồi đi ra ngoài, “ con phải tự mình đi hỏi lão cáo già Cố Kiến Quốc đó, xem xem ông ta có phải là đang làm bộ làm tịch không?”
“Con trai, chân của con!” Du phu nhân đôi mắt đỏ lên, vội kéo anh ấy lại, “ con í, làm sao lại không để cho người khác bớt lo được? Yêu cầu của Cố Kiến Quốc giống như con sử tử gầm lên vậy, ông ta không phải gả con gái đi mà là bán con gái đi, con tự mình đi đến đó, ông ta cũng sẽ không thay đổi lời nói đâu! Còn nữa, danh tiếng của Cố Phi Yên cũng rất tệ, làm sao có thể phù hợp với con chứ?”
“Cho nên, mẹ vẫn là vì không thích Tiểu Yên, cho nên mới không có làm hết lòng mình?”
“....... ta đã tận tâm hết lòng rồi.” Du phu nhân không có phụ nhận là không thích Cố Phi Yên, nhưng tận tâm hết lòng hay không, bà ấy là hỏi lòng có thấy hổ thẹn không.
“Mẹ, Tiểu Yên thật sự là một người con gái tốt và cô ấy sông rất hoà thuận, mẹ sẽ rất thích cô ấy, “ ngồi xuống bên cạnh giường, sự tức giận của Du Diễm Phong đã tan biến hết và có ý định đường cong cứu nước, “ con nhớ không nhầm, mẹ của Chiến Mặc Thần Chiến Phu nhân với mẹ trước kia là tình địch của nhau, bởi vì bà ấy cướp đi bố của Chiến Mặc Thần, chia cắt hai người, cho nên mẹ mới lấy bố con, đúng không?”
“Sao lại tự nhiên nói đến chuyện này vậy? Ta và bố con tình cảm rất tốt, con không được ăn nói hồ đồ.”
“Vậy thì đó không phải trọng điểm, trong điểm là......... bây giờ, Chiến Mặc Thần đang mất mặt để Cướp đi Tiểu Yên của con,phát bắn ngày hôm nay, là do anh ta đã bắn con,không phải là giản tiếp trả thù cho mẹ năm đó,cũng có thể cho một nhát dao ở trong lòng Chiến Mặc Thần?”
“...........”
“Con biết mẹ và bố con rất đằm thắm, chuyện của năm đó đã không còn quan tâm nữa rồi, nhưng có thể cho Chiến Phu nhân thấy ấm ức, lại có thể để cho con trai mẹ ôm được mĩ nhân về nữa, cớ sao mà không làm chứ, đúng không?”