Cố Phi Yên nửa ngày không thể hiện thái độ gì, Chiến Mặc Thần trực tiếp cường thế chế trụ cổ tay cô, ánh mắt sáng rực nhìn cô, không cho cự tuyệt.
“Tôi hôm nay mới là công thần cho em chỗ dựa, em đừng có mà qua sông đoạn cầu, nữ nhân chết tiệt!”
Du Diễm Phong sắc mặt bất thiện, kéo lấy tay còn lại của cô.
Cố Phi Yên cảm giác hai cánh tay không còn là của mình nữa, tình cảnh trở nên gian nan. Cô thề, cô chưa bao giờ nghĩ rằng hôm nay đã trải qua một trận loạn, vậy mà lại thêm một trận loạn nữa!
Trước mặt người xung quanh cái gì mà bị hai thằng đàn ông tranh đoạt…
Sướng thì sướng, nhưng xấu hổ thì càng nhiều hơn!
Đau đầu suy nghĩ vài giây, Cố Phi Yên chân thành đề nghị, “Kỳ thật chúng ta đã là người trưởng thành rồi, đừng chơi mấy trò như kiểu “Nghỉ giữa giờ vào nhà vệ sinh” nữa, chúng ta phải học cách độc lập tự chủ, vui vẻ ai về nhà nấy, tự tìm mẹ mình, có được không?”
Nhưng mà, không ngạc nhiên, kiến nghị của cô đã bị phủ quyết.
“Tôi đưa em về.” Chiến Mặc Thần cố chấp.
“Tôi mang cô đi sắp xếp, đợi lát nữa bàn về đơn hàng, đây không phải là cuộc hẹn hôm nay của chúng ta sao?” Du Diễm Phong cắn răng hỏi.
Cố Phi Yên, “…”
Hai người này đều không dễ đối phó.
Mặc dù cô có khuynh hướng nghiêng về đề nghị của Du Diễm Phong hơn nhưng mà… Nói cô dễ mềm lòng cũng tốt, nói cô không có tiền đồ cũng được, cô biết đàn ông lúc nào cũng có sự sĩ diện của mình, cô không muốn gây khó xử cho Chiến Mặc Thần.
Vẫn nên nghĩ cách khác thì hơn.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ đối sách, khuôn mặt Cố Minh Châu lại trắng bệch đến đáng sợ, thân thể lung lay như sắp ngã… Cô ta không nghĩ rằng, Chiến Mặc Thần cứ như thế cho cô một cái tát mạnh trước mặt người ngoài, khiến cô ta khó xử!
Trong mắt anh, Cố Phi Yên là một viên trân châu, còn cô, lại chỉ là một con cá thối rữa!
Anh không chỉ không tính sổ Cố Phi Yên giúp cô ta, còn nói muốn đưa Cố Phi Yên trở về, chỉ thiếu chút nữa nói rõ ra câu cô ta gieo gió gặt bão, điều này này khiến cô ta không khó xử thì là gì?
“Mặc Thần…” Tâm tư biến ảo, Cố Minh Châu không ngăn được oán trách trong lòng, nước mắt chực rơi kéo tay áo Chiến Mặc Thần, “Đầu em hơi choáng, anh… có thể đưa em đi bệnh viện không?”
Dù cho dùng sức khỏe để lấy cớ, nhưng chỉ cần Chiến Mặc Thần mang cô ta đi, ất kể vì cái gì, cô ta cũng sẽ không mất mặt như vậy nữa.
Chỉ cần anh đáp ứng!
Thế nhưng, hôm nay một chiêu này của cô ta không dùng được nữa, Chiến Mặc Thần gián tiếp chối cô, “Tôi bảo Giang Đào đưa em đi.”
Anh liếc mắt sang Giang Đào.
Giang Đào vội vàng đi tới, cung kính mời Cố Minh Châu, “Tiểu thư Minh Châu, thân thể của tiểu thư không tốt, tôi sẽ đưa ngài qua bệnh viện khám thử, miễn cho chút nữa té xỉu xuống đất.”
Giang Đào thật ra không quá để ý Cố Minh Châu ra vẻ thanh cao, giờ phút này động tác hay cách nói đều rất cung kính, nhưng trong mắt lại tỏ rõ sự qua loa.
Anh ta khẳng định Cố Minh Châu không dám làm loạn.
“Anh…” Cố Minh Châu giận đến cả người run rẩy, không ngờ rằng Giang Đào dám nhìn cô như vậy, nhưng cô ta thật sự không thể trở mặt Giang Đào.
Phải biết, bên ngoài Giang Đào chính là đại diện của Chiến Mặc Thần, đánh chó còn phải xem mặt chủ, cô không cho Giang Đào mặt mũi, chính là trở mặt với Chiến Mặc Thần trước mặt mọi người, đối với cô ta không tốt chút nào.
Cố Minh Châu còn chưa quyết định xong, Cố Phi Yên đã nghĩ kỹ càng.
Cô đánh mạnh vào hai cái tay bám mình, chỉ vào Lục Tu Chi nói, “Tôi quyết định rồi, tôi đi cùng anh ta!”
Không đợi Chiến Mặc Thần và Du Diễm Phong phản bác, cô nhanh chóng nói, “Việc gì cũng đều có trước có sau, việc hôm nay cũng không ngoại lệ, lúc tôi bị ức hiếp, là Lục Tu Chi đứng ra bênh vực lẽ phải cho tôi, thế nên… Tôi đã định cùng anh ấy đi rồi.”
Lục Tu Chi có chút kinh ngạc, không ngờ Cố Phi Yên thế mà lại chọn anh.
Nhưng, nếu cô đã chọn, anh cũng như một người đàn ông, đứng ra ôn hòa nói, “Tôi đưa cô về.”
“Cảm ơn.” Cố Phi Yên cảm kích cười với anh ta.
Việc lớn đã định, chuyển dịch được việc phải thuyết phục hai người đàn ông khó đối phó kia.
Chuyển mắt nhìn Du Diễm Phong, Cố Phi Yên nói, “Du thiếu, tôi muốn tìm chỗ để sửa sang lại người mình, nhưng đồ bên trong bách hóa Tinh Quang tôi mua không nổi, anh không ngại tặng tôi một bộ quần áo chứ? Hôm nay xảy ra chuyện này, tôi thật sự không còn tâm trạng để bàn công việc, có thể hẹn lần tới được không?”
Rất tự nhiên, Cố Phi Yên không nói chuyện khách khí với Du Diễm Phong, chỉ như vậy, mới thấy được quan hệ của họ thân cận thế nào.
“Đương nhiên có thể, cô muốn cái gì có thể tùy ý chọn!” Du Diễm Phong như một con sư tử được vuốt lông, dấu hiệu bùng nổ vừa nãy mảy may biến mất, nhướng mày nhìn về phía Chiến Mặc Thần, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Cố Phi Yên lại nhìn về phía Chiến Mặc Thần.
Lần này, trong đôi mắt trong veo của cô lướt qua tia phức tạp, hơi giương khóe môi, nhẹ nhàng nói, “Chiến thiếu, cảm ơn anh…”
Đối diện với đôi mắt của cô, bàn tay đặt xuôi của Chiến Mặc Thần nắm chặt lại.
Cho dù thái độ của cô đã mềm đi, ko còn xa lánh như trước, nhưng bây giờ cô vẫn không muốn thân cận với anh!
Giải quyết triệt để hiện trường sự cố, Cố Phi Yên quần áo nhân viên chuẩn bị liền chuẩn bị rời đi cùng Lục Tu Chi.
Khi cô đi Cố Minh Châu còn chưa đi, cũng không biết có phải bị tức giận làm cho choáng váng hay không, bỏ đi hình tượng từ trước đến nay của mình, Cố Minh Châu vậy mà hướng về phía lưng cô hô lớn một câu giống như phát tiết, “Đừng có mà đắc ý, mày nhất định sẽ bị báo ứng!”
…
Đối với lời đe dọa của Cố Minh Châu, Cố Phi Yên ngay cả bước chân cũng không ngừng, Lục Tu Chi lại có chút bận tâm.
Ra khỏi bách hóa tinh quang, nghe Cố Phi Yên nói muốn đến khách sạn đối diện thuê phòng ngắn hạn, anh lập tức lo lắng nói, “Để tôi đưa cô đến khách sạn đi.”
“Anh đang lo lắng Cố Minh Châu sẽ trả thù tôi sao?” Cố Phi Yên cười khoát tay, “Không có việc gì đâu, cô ta dù tâm địa ác độc đến đâu, hành động cũng sẽ không nhanh như vậy, trừ phi cô ta đã sớm bố trí trong tối, nếu không, tôi nghĩ hôm nay không cần đề phòng cô ta.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà, anh muốn đưa tôi đến cửa khách sạn, vậy thì đi thôi. Có điều lời đã định rồi, đưa tôi đến cửa là được.” Dù sao chỉ ở đối diện, cũng không nên làm mất thời gian.
Đang đi trên đường, Lục Tu Chi nhận được một tin nhắn, anh nhìn qua liền thả di động về túi, Cố Phi Yên cũng không để ý lắm đến khúc nhạc dạo này.
Đến khách sạn rồi, Cố Phi Yên thuê xong một phòng riêng một giờ, nhưng Lục Tu Chi vẫn chưa có ý đi.
“Một mình tôi được rồi, anh bận việc của mình đi.” Cố Phi Yên có chút cảm động nhìn về phía anh, “Anh không cần lo lắng quá cho tôi đâu.”
“Không mất nhiều thời gian đâu, cô cứ tắm rửa ở phòng, tôi chờ cô ở ngoài.”
Lục Tu Chi ôn tồn lễ độ, nhưng không nghĩ rằng, người càng ôn hòa thì càng cố chấp.
Cố Phi Yên muốn nhanh nhanh xử lý nước trái cây dính trên thân và tóc mình, cũng không còn tâm tư nói thêm với anh, đành bất đắc dĩ gật đầu, “Được rồi được rồi, tôi sẽ nhanh chóng xử lý, tranh thủ không làm mất nhiều thời gian. Chỉ là anh cũng không cần đứng ngoài đợi, ở trong phòng chờ tôi là được, tôi không tin ai ngoài anh nha.”
Cô đùa nói.