Vết thương trên người Tô Hồng có từ lúc nào?
Tại sao căn phòng lại trở thành một mớ hổn độn thế này?
Đầu óc Lục Thải Phi trống rỗng, nhưng đối mặt với Tô Hồng cùng Mục Tổng đang ôm nhau, hắn một chữ cũng không dám hỏi.
"Tôi sẽ chơi thật tốt!"
Mục Tịch Triều cười như không cười liếc mắt nhìn hắn, trong mắt bốc lên lửa giận không nói được cũng không tả nỗi.
Hắn cầm một bộ quần áo từ ghế salon phủ thêm lên người Tô Hồng, che kín thân thể dù có đang chi chít vết thương vẫn được người người mơ ước.
Lục Thải Phi run lập cập lui về phía sau hai bước, ngồi bệt xuống giường.
"Mục tổng…anh, anh nghe tôi giải thích, những điều này không phải…".
"Tôi không muốn nghe ông giải thích".
Mục Tịch Triều xoay người liếc hắn một cái,, trong đôi mắt lộ ra vẻ thất vọng: "Tôi giao cho ông chức Tổng giám đốc, ông chính là lợi dụng quyền lợi hành xử như thế?"
Tóc gáy Lục Thải Phi dựng lên, trực giác c