Mục Tịch Triều chăm chú nheo mắt lại
Tô Hồng bị hắn che miệng không có cách nào nói chuyện, nhưng vẻ mặt kiên định lại lộ ra trong mắt, sự tình tiếp theo càng thêm trêu chọc – hắn hé miệng, nhẹ nhàng liếm lên bàn tay Mục Tịch Triều.
Chẳng khác nào một dòng điện chạy qua, Mục Tịch Triều bỗng nhiên buông tay!
"Em, em chính là muốn cùng anh làm."
Khuôn mặt Tô Hồng đỏ bừng bừng, tựa như dốc hết dũng khí mới dám nói câu này.
Mục Tịch Triều cảm giác đôi chân kia đặt trên eo mình, còn có bàn tay nhỏ tại eo bản thân làm xằng làm bậy, con ngươi dần dần thâm trầm: "Em chắc chắn chứ?"
"…Ừm."
Không hiểu tại sao, sau khi nghe được câu hỏi mang theo phần nguy hiểm của Mục Tịch Triều, Tô Hồng ngược lại có chút sợ sệt.
Mà hắn vừa mới đáp lại xong, liền cảm thấy hoa mắt, duy nhất thấy được hình ảnh Mục Tịch Triều thô bạo cởi ra chiếc áo khoác dương nhung cùng áo sơ mi, trực tiếp lộ ra cơ bắp trên người.
Tô Hồng hơ