Khúc Thương đã làm Võ Lâm Minh Chủ của khóa này, không có con cái không có tri kỷ, năm nay gần năm mươi tuổi, vô cùng tùy tính nhìn quét một đường xuống mọi người.
Ngược lại dưới cái nhìn cuả hắn, hằng năm những người này đều có mấy lần căm phẫn sôi sục, không đánh chỗ này cũng là đánh nơi khác, hắn tập mãi sớm cũng đã quen.
Này còn không phải sao, hồi trước đám người kia tụ tập lại muốn nổi lên tấn công Bái Tinh giáo, ngày hôm nay liền một mạch đến thuyết phục hắn.
Bái Tinh giáo tuy rằng có danh xưng là ma giáo, thế nhưng họ cách xa ở tận Tây Vực Nam Cương, bình thường cũng không thể nào đặt chân qua nơi này, cũng người thuộc Võ Lâm Trung Nguyên có nửa điểm quan hệ gì sao?
Ngươi thế này thật giống như thằng nhóc hăng hái thích quản chuyện người nhà hàng xóm, mà hàng xóm đó cần ngươi hỗ trợ sao?
Lẽ nào một người thuộc Danh môn chính phái, thì cần phải tấn công mấy lần vào ma giáo, để biểu lộ tài năng thể hiện ra bản thân có khí khái nam tử?
Vấn đề này hỏi ra thực sự là điều mà Võ lâm minh chủ Khúc lão cả đời này cũng khó nghĩ ra đáp án.
"Khúc minh chủ, lúc trước chúng ta có đưa ra mấy địa phương, ngài cảm thấy trước tiên nên công phá nơi nào thì tốt đây?"
Âm thanh của một người đàn ông trung niên trong hội trường ôn nhu hỏi dò.
Khúc Thương liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: "Các ngươi vừa mới nói đều là phân đàn tế lễ của Bái Tinh giáo, ta cảm thấy như thế này đi, bắt giặt phải bắt vưa trước, chúng ta trực tiếp đánh hạ Tổng Đà không phải càng vẻ vang hơn sao?"
Tất cả mọi người trong sảnh hai mắt nhìn nhau.
Tốt hơn sao rất có đạo lý nha….
"Khặc khặc, Khúc Minh chủ, như thế cũng không đúng, không phải ngài cũng không biết Tổng đàn của Đạo Ma giáo ở nơi nào sao?" Người đàn ông trung niên nhịn xuống ý muốn chửi ầm lên kích động, chậm rãi giải thích.
Nghe vậy Khúc Phương liền không cao hứng: "Không biết có thể đi thăm dòm muốn đánh người ta, chẳng lẽ còn muốn để người ta tự tay mở ra cửa mời ngươi đến đánh sao?"
Hắn từ trước giờ tính khí ngay thẳng có việc nói việc, mọi người trong sảnh nghe thấy đều muốn trợn trắng mắt.
Một vị nữ hiệp trầm ổn mang khăn quảng vất vả lắng lại tâm tình quyết liệt, ngột ngạt nói:
"Khúc minh chủ, chúng ta đã điều tra như thế về vị trí Tổng đàn của Bái Tinh giáo từ năm đó đến nay, nhưng từ tám năm trước khi Hạ Tinh Hoàng thượng vị về sau, tất cả tung tích đều bị xáo trộn, hơn nữa dường như lòng nghi ngờ của hắn rất nặng, qua một quãng thời gian nhất định đều sẽ xóa bỏ các đại cứ điểm của giáo, chúng ta thực sự không thể nào điều tra ra được."
Người đàn ông trung niên cũng phụ họa nói:
"Đúng là như thế, chúng ta dự định trước tiên chọn ra mấy điểm đàn nhất định để tấn công, với ý đồ lấy điều này ra bức Hạ Tinh Hoàng xuất hiện."
Khúc Thương không khỏi đau đầu, nếu là hắn trước đây, sẽ có thể ngu ngốc tán thành, thế nhưng đến hôm qua kể từ lúc hắn nghe được lời của tên nghĩa tử luôn không muốn tranh đoạt kia nói với mình, hiện tại hắn phải cố gắng suy nghĩ một phen.
Nếu như Hạ Tinh Hoàng chết đi, e rằng Tô Hồng cũng không sống được.
Nghĩ tới đây, hắn khẽ thở dài một cái, nói rằng:
"Nếu như vậy, các vị hãy nghe một lời của ta: Điềm đàn của Bái Tinh giáo chi chit như sao trên trời, Tây Vực ở Trung Nguyên đến vùng Nam Cương tính không ít hơn mấy trăm, dù tập trung hết nhân lực của võ lâm cũng không phá hủy được bao nhiêu, trong mắt Hạ Tinh Hoàng căn bản không đáng để tâm."
Lời vừa nói ra, mọi người phía dưới lại hai mắt nhìn nhau thêm lần nữa, không cách nào phản bác được.
"Lời này sai rồi."
Một thanh âm trong suốt như gió mát trăng thanh từ ngoài đường vang lên, Khúc Thương híp mắt nhìn, chỉ thấy một người mặc áo khoác tử nhung là Lý Ngọc Trần đang chậm rãi đi vào.
Khuôn mặt hắn như ngọc, tóc dài búi cao, dử dụng một cái cây tram đơn giản cố định, trên tay lắc một cái quạt giấy không hợp thời, tựa hồ thời tiết như vậy còn chưa đủ lạnh.
Tinh tướng.
Khúc Minh chủ là người thô kệch trong lòng yên lặng xem thường một câu.
"Khúc Minh chủ, Ngọc Trần bái lễ" Lý Ngọc Trần hơi cúi người, là một vị quý nhân thuộc hoàng thất, hắn hạ xuống thái độ cực thấp, lấy được hảo cảm từ vô số người.
Khúc Thương mặc dù là kẻ thô lỗ, thế nhưng cũng biết không thể để kẻ khác hạ thấp câu chuyện, nhanh chóng đứng dậy kính cẩn nghênh tiếp: "Tiểu Hầu gia hạ cố đến chơi, thật là rồng đến nhà tôm."