Có thể nói đây là loại người vô cùng thông minh rất hiều lòng người, Tô Hồng âm thầm cười lạnh nghĩ.
Hắn hắng giọng một cái, khôi phục lại tính khí như bình thường, nở ra nụ cười tự nhiên phóng khoáng, câu môi hỏi:
"Ta hôm nay tới đây là muốn xác nhận một chuyên cùng tiểu Hầu gia – hai tháng trước, ta thu được chỉ dẫn của một người bí ẩn, nói cho ta biết giáo chủ ma giáo Hạ Tinh Hoàng đang qua lại ở vùng phụ cận của núi Ngọc Hành, bên người không mang nhiều tâm phúc, vì lẽ đó ta muốn thử vận may một mình đến núi Ngọc Hành."
Nghe được chuyện Tô Hồng muốn nói chính là vấn đề này, sắc mặt Lý Ngọc Trần thoáng ngưng trọng.
Nhưng hắn che giấu vô cùng tốt, ngoại trừ hàn ý chợt lóe lên trong mắt bị Tô Hồng phát hiện được ra, còn lại không có một chút sơ hở.
Tô Hồng híp híp mắt, làm bộ không phát hiện, tiếp tục cười hỏi.
"Núi Ngọc hành cách kinh thành mười vạn tám ngàn dặm, tính toán đâu ra đấy vừa vặn tốn một tháng đường đi, mà ta chẳng qua bị Hạ Tinh Hoàng giam lỏng 3 ngày, Tiều Hầu gia liền chạy tới, đây là trùng hợp sao?"
Lý Ngọc Trần nhìn khuôn mặt Tô Hồng tươi cười, cũng cười đáp:
"Chỉ sợ đây là trùng hợp, chính ra ta cùng Vân Trạch đang ở du sơn ngoạn thủy ở các nơi, thời điểm đi ngang qua vùng phụ cận của núi Ngọc Hành vừa vặn gặp phải một nam nhân bị cắt hạ thể, cầu cứu trong sợ hãi, sau khi hỏi kĩ mới ý thức được ngươi có khả năng đụng phải yêu nữ ma giáo."
Hắn hơi trầm ngâm, tiếp tục nói: "Vân Trạch lo lắng tới an nguy của ngươi, vì lẽ đó ta cố ý điều động binh lực quan phủ gần nhất cùng tập hợp đến để giúp đỡ lục soát, kết quả tình huống giống như chúng ta dự liệu, ngươi không chỉ chạm trán với yêu nữ ma giáo, mà còn là Hạ Tinh Hoàng.
Tô Hồng nhíu mày: "Nếu như sớm biết người ta đụng phải chính la Hạ Tinh Hoàng, tiếu hầu gia liền không có dự định ứng cứu sao?
Câu hỏi này vô cùng phi lễ, nhưng Lý Ngọc Trần lại chỉ cười khổ lắc đầu một cái:
"Làm sao có khả năng đó, vừa là bạn tốt của Vân Trạch, lại càng lạ bạch y kiếm lừng lẫy tiếng tăm trên giang hồ, dù có phải dốc hết Ngọc Hầu phủ ra, ta cũng muốn cứu Tô Thiếu hiệp."
Một bên hỏi một bên đáp, cả hai đều là cao thủ so chiêu, kín kẽ không một lỗ hổng.
Tô Hồng trong lòng phiền muộn đến mức muốn nỗi giận hét lên điên cuồng.
Nghe xong Mạc Vân Trạch tiết lộ, hắn lập tức liên tưởng đén, người dẫn mình đi tìm Hạ Tinh Hoàng lúc trước hết sức có khả năng là Lý Ngọc Trần.
Nhưng lòng dạ Lý Ngọc Trần quá sâu, hắn một chữ đều hỏi không ra được.
Hắn không nói lời nào, Lý Ngọc Trần ngược lại cười cợt, hỏi: "Chẳng lẽ Tô Thiếu hiệp cho răng ta âm thầm dẫn ngươi đến núi Ngọc Hành sao?"
Trong lòng Tô Hồng rùng mình, không khỏi kính nể năng lực trinh sát ngược của vị tiểu Hầu gia này.
Nhưng người có nhiều bộ mặt như Tô Hồng, cũng có thể bị đánh bại bởi loại cấp độ xoàng này sao?
Chỉ thấy Tô Hồng phù một tiếng bật cười, khóe mắt còn nhiễm một chút phóng đãng, cùng tà tính.
"Ta cho rằng tiểu Hầu gia đau lòng ta ngày đêm truy thê, cố ý chỉ dẫn lộ trình cho ta đến đây."
Lần này đến phiên Lý Ngọc Trần sửng sốt.
"Truy…thê?"
Vẻ mặt Tô Hồng thành thật gật gật đầu: "A tiểu hầu gia không biết sao, ta cứ nghĩ lúc trước khi khước từ thành thân cùng quận chúa, đã biểu đạt rất rõ ràng nha, hơn nữa từ tháng 6 đến nay, ta đã vì Hạ giáo chủ đại náo qua bao nhiêu nơi, ngươi nên đã nghe qua chứ?"
Lý Ngọc Trần một mặt mờ mịt, rõ ràng vẫn không thể tiêu hóa nỗi.
Tô Hồng mơ hồ cười găng, trên mặt lại đàng hoàng trịnh trọng nói rằng:
"Trong lòng ta ưng ý Hạ Tinh Hoàng giáo chủ đã lâu, giống như tiểu Hầu gia lúc trước vẫn một mực mê đắm Vân Trạch như thế, do đó ta tự nhiên nghĩ đến khả năng tiểu Hầu gia đang giúp đỡ ta đây mà, chẳng qua nếu không phải, vậy cũng không sao"
Sắc mặt Lý Ngọc Trần quái dị nhìn hắn: "Ngươi nói…Hạ Tinh Hoàng là vợ của ngươi?"
Tô Hồng mạnh mẽ chưởng lên bàn một tiếng "đùng", lời nói đầy ý vị sâu xa:
"Trong miệng hắn tuy rằng không thừa nhận, nhưng từ lâu ta đã coi hắn là người bênh cạnh của mình! Nếu không phải vậy tại sao hắn lại giam cầm cùng hạ sâu độc ta đây? Không phải tâm tư của hắn hẹp hòi dễ dàng ghen tuông đố kỳ thì là gì!"