"Nhan tổng…tôi, tôi không có ý tứ gì khác…"
Tô Hồng ôm chặt lấy cánh tay của Nhan Ngọc Minh, khóc lóc xin tha thứ: "Tôi, vừa rồi thấy anh chảy máu tôi rất hoảng, khặc khặc…khặc khặc!"
Nhan Ngọc Minh không hề bị lay động, sự lạnh lẽo tràn ngập trong đôi mắt hắn vẫn như cũ, mang theo khí lạnh đủ để giết người.
"Bà ngoại tôi nói…Nếu như bị thương…thì cứ dùng miệng ngậm…sẽ liền nhanh…"
Tô Hồng trút hết toàn bộ sức lực, dùng sức truyền đạt sự sợ hãi và hối hận của bản thân trước Nhan Ngọc Minh
Cậu tựa như một mẫu vật bằng gốm sứ mỏng manh, bị trưng bày trên bàn ăn, quần áo ngổn ngang khóc không ra hơi.
Nhan Ngọc Minh hít sâu một hơi, từ từ chậm rãi buông tay ra, đứng từ trên cao thâm sâu nhìn xuống người thanh niên ở trước mắt. Cậu vì quá mức kinh sợ, nằm trên mặt bàn như bị khinh mạt, quần áo do giãy dụa kịch liệt mà bị kéo lên hơn nửa, để lộ ra vùng eo gầy gò nhưng rắn chắc.
"Nhan tổng…"
Tô Hồng một lúc lâu mới lấy lại được nhận thức, phát hiện nguy hiểm đã qua, cậu ngồi dậy trong gian nan, vô tình để lộ đường rãnh lưng sâu hút quyến rũ.
Nhan Ngọc Minh đảo mắt qua một chút, chỉ cảm thấy yết hầu nóng bức, nói bằng giọng khàn khàn:
"Cậu thực sự không có mục đích khác?"
Tô Hông nghĩ thầm trong lòng "tôi có, tôi muốn đè anh đấy", nhưng trong thực tế cậu lại run rẩy lùi về sau mấy bước, cắn chặt môi không mở miệng.
Nhìn thấy dáng vẻ này, Nhan Ngọc Minh chỉ cảm thấy ngọn lửa không tên trong lòng càng lúc càng dâng lên mạnh mẽ, thậm chí đến phần bụng dưới cũng mơ hồ trở nên căng thẳng.
Là một người đàn ông trưởng thành, hắn đương nhiên biết phản ứng này có ý nghĩa gì.
Chết tiệt!
Hắn so với Tô Hồng lớn hơn 10 tuổi, thế mà lại có thế đối với một tên nhóc nổi lên phản ứng như vậy!
Ý thức được vấn đề này, cả người Nhan Ngọc Minh không hề thoải mái, sắc mặt cũng trở nên u ám đến tột đỉnh, vậy mà tên đầu xỏ Tô Hồng vẫn cứ tiếp tục nũng nịu vặn vẹo leo từ trên bàn xuống, xoay người lộ ra vòng eo nhỏ bé cùng đường cong uốn lượn ở lưng.
Tiểu yêu tinh này!
Tô Hồng vừa run cầm cập vừa sửa sang lại dáng vẻ của bản thân, cố hết mức để quần áo ngay ngắn hợp quy củ rồi mới xoay người, ánh mắt do dự không dám nhìn Nhan Ngọc Minh.
"Nhan tổng, thật xin lỗi, tôi dưới tình thế cấp bách chỉ nhớ đến lời bà ngoại, không có mục đích cùng ý nghĩ gì khác…"
"Cậu thật sự không có?"
Vốn tâm tình Nhan Ngọc Minh đang dần bình tĩnh lại nhưng nghe đến nửa câu sau lại nở một nụ cười lạnh.
Tô Hồng sững sờ, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Nhan Ngọc Minh, vừa nhìn lướt qua liền không chịu được run lên cầm cập.
Người đàn ông này được xem là tinh hoa giới thương mại không ai là không biết, vẻ ngoài của hắn nhìn qua trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, da dẻ được chăm sóc cực kỳ tốt, đôi mắt mạnh mẽ lạnh lùng hơi xếch lên, hắn vẫn luôn nằm giữa ác liệt và hờ hững, nhưng ngày hôm nay trong vẻ ác liệt đó có thêm một vẻ điên cuồng cùng cố chấp, chăm chú nhìn chằm chằm vào Tô Hồng, hệt như con sói đói dán mắt vào con mồi của mình.
"Suy cho cùng cậu có mục đích cùng ý nghĩ gì khác không, cậu cẩn thận nghĩ cho rõ ràng."
Nhan Ngọc Minh bước chậm rãi về phía trước mấy bước, ép Tô Hông vốn dĩ đang đứng thẳng lại ngã lên bàn một lần nữa…hoàn toàn giống như một bàn thức ăn ngon mặc người ta đến thưởng thức.
Ý thức được hô hấp của Nhan Ngọc Minh ngày càng nặng nề, Tô Hồng có chút sốt sắng nuốt một ngụm nước bọt.
Như không từ chối trái lại có chút chờ mong?
Nhan Ngọc Minh phát hiện điều này, trong mắt thoải mái và vui vẻ hơn mấy phần, nhưng trên mặt không có chút biểu lộ nào, vẫn lấy phong thái của kẻ săn mồi quan sát đánh giá Tô Hồng, tận cho đến khi Tô Hồng không chịu nỗi loại khí thế áp bức này nữa, phát ra tiếng khóc nức nở cầu xin.
Nhan Ngọc Minh nhẹ nhàng vỗ gò má Tô Hồng, giọng nói thanh trầm: "Đừng học theo những tư tưởng đen tối"