Nhan Ngọc Minh nhẹ nhàng đáp lời một tiếng, nhưng tiếp theo sau đó không có mưa dông gió giật của ngày xưa.
Tô Hồng theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy Nhan Ngọc Minh đang dõi theo hắn, ấp ủ hồi lâu cuối cùng thấp giọng nói: "Em đều biết cả rồi"
Hắn tư nhiên xem ra đươc lời nói của Nhan Ngọc Minh có ý gì, hiểu rõ gật gù: "Đúng, đều biết cả"
"Vậy em sợ sệt sao?"
Nhan Ngọc Minh nhìn chăm chú hắn, hai người phảng phất như trở lại đêm đầu tiên củi khô lửa bốc hôm ấy, quay về lúc hai bên trang nghiêm trịnh trọng với nhau từng bước từng bước xác định tâm ý đối phương.
Tô Hồng cắn chặt răng, lắc đầu nói: "Nếu như anh nói sợ sệt có nghĩa là vì đó mà gặp phải nguy hiểm, vậy anh không cần phải lo lắng, như anh nhìn thấy, em biết đánh nhau có thể đối phó được, không cần anh bảo vệ."
Nhan Ngọc Minh im lặng nhìn hắn, bên trong tròng mắt lam đậm như đại dương mơ hồ nổi lên một đám lửa đang bốc cháy.
Chỉ nghe Tô Hồng nói tiếp: "Nhưng nếu như anh nói sợ sệt, là sợ thân phận của anh, gia thế của anh, còn có những bí mật bóng tối ít người hiểu rõ sau lưng anh thì…."
Hắn dừng một chút, bắp thịt cả người Nhan Ngọc Minh đều căng thẳng cả lên.
"Thì anh càng không cần phải lo lắng, em từ khi bắt đầu đã nói, dù ngày sau khi em có phát hiện anh không hề như những gì em đã từng nhìn thấy, em cũng không hối hận"
Tô Hồng từng chữ từng câu, hết sức chăm chú mà nhìn Nhan Ngọc Minh nói, phảng phất như tại hôn lễ dưới sự chứng kiến của thượng đến một lòng chân thành tuyên thệ.
Kỹ năng nói lời tâm tiình của hắn trước đến nay đều vừa lòng, nhưng đối với Nhan Ngọc Minh, hắn lại không kiềm lòng được đem cảm giác sâu thắm trong nội tâm mình nói ra, tát cả những thứ này dường như đều mang mùi vị mơ hồ huyền ảo.
Tô Hồng rõ ràng,dù cho hắn thuyết phục bản thân, đây chỉ là một cuộc tiến công, chỉ là một nhiệm vụ, nhưng hắn không lừa gạt được bản thân – hắn yêu Nhan Ngọc Minh.
Sâu trong nội tâm hắn đợi chờ người đàn ông này hạnh phúc vui sướng, nếu như đối phương có thể hạnh phúc vui sướng vì hắn, vậy hắn đồng ý dâng hiến chính mình.
Khuôn mặt như được điêu khắc tỉ mỉ tinh xảo của Nhan Ngọc Minh trong nháy mắt như hòa vào sự ấm áp của hải dương.
Trong phòng một mảnh kiều diễm xung sức cảnh "xuân"
….
Sau vụ bắt cóc mấy ngày, Tô Hồng như loại tinh hoa bảo vật trân quý ngồi như thế trên giường, từng miếng từng miếng một mà ăn món điểm tâm đắt giá do đại lão tự tay làm.
Hắn cực kì không hiểu nỗ, cổ chân hắn chỉ là có điểm xây xát dẫn đến chảy máu, thế mà bị đè trên giường nghĩ ngơi tốt mấy ngày sao?
Có bản lĩnh thì để cho hắn nằm yên ổn như thế, có bàn lình thì ngày đó đừng ** hắn nha!
Ha! Đàn ông!
Thấy tức giận, Tô Hồng miệng lại không ngừng ăn đồ ăn, trong mắt Nhan NGọc Minh lóe ra một nụ cười dù trên mặt vẫn như cũ lạnh đạm như nước.
"Erics ngày hôm qua nói với anh, đã hỏi thăm được tin tức của Cố Thường An"
Đúng như dự đoán, ánh mắt Tô Hồng trong nháy mắt liền bất thường, lại như một con mèo dịu ngoan vừa nghe được tin tức của kẻ thù, gào gừ gào gừ cởi lớp ngụy trang biến thành một con báo.
"Hắn đi đâu rồi! Hắn đem Âu Dương Thần đi đâu rồi!"
Từng trải qua một lần cộng tác đối phó kẻ thù, Tô Hồng đem Âu Dương Thần xem như đồng đội của bản thân, mặc dù tên đồng đội này rất ngu ngốc, nhưng hắn cảm giác được mình vẫn có nghĩa vụ quan tâm đến tình hình.
Nhan Ngọc Minh hiểu suy nghĩ của Tô Hồng, vì lẽ đó dù cho hắn nhìn Âu Dương Thần vô cùng không thận mặt cũng chỉ có thể bỏ qua, từ tốn nói: "Cố Thương An đêm đó liền mang Âu Dương Thần đi tới Australia, dù cho hiện tại có đuổi theo thì tài lắm cũng mấy ngày mới đuổi tới."
Tô Hồng nhớ lại thái độ dị thường của Cố Thường An đối với Âu Dương Thần, phỏng đoán: "Chỉ sợ Âu Dương Thần của chúng ta hiện tại đã….không xuống được giường, quá thảm, chúng ta nhất định phải cứu hắn!"
"Em hiện tại có thế xuống được giường?"