"Được…Biết rồi."
Sắc mặt Lý Ngọc Trần cứng ngắc, thẫn thờ gật gật đầu.
Cho đến lúc này Tô Hồng mới bừng tỉnh phát hiện bản thân dường như nói ra một bí mật gì đó rất to lớn, yết hầu giật giật, hồi lâu mới lẩm bẩm nói:
"Ai nha, không cẩn thận nói ra chuyện quái gỡ rồi…Đã như vậy, không bằng tiểu Hầu gia hướng về phủ Minh Chủ của ta đưa ra lời từ hôn đi, chuyện này đúng là ta không phải trước, bẩm báo chưa thực chất, ta nguyện lấy một cây Thiên Niên Tuyết Liên nhận lỗi như Hầu Phủ."
Con ngươi Lý Ngọc Trần tối sầm lại.
Nếu như lúc trước Tô Hồng nói sự tình Hạ Tinh Hoàng với hắn, chỉ là ngầu nhiên, thì câu "Thiên Niên Tuyết Liên" này lại chứng minh rõ ràng Tô Hồng đang trào phúng hắn.
Ngày đó hắn ở trong cung Ngọc Hành, vừa đúng nhắc đến cây thù lao Thiên Niên Tuyết Liên cùng Hạ Tinh Hoàng.
Hắn nhàn nhạt hướng về Tô Hồng đang định rời khỏi hỏi:
"Tô Thiếu Hiệp, lẽ nào thật sự không sợ hãi sâu độc trong cơ thể sao?"
Trong nháy mắt đó Lý Ngọc Hầu phảng phất như gỡ xuống lớp mặt nạ ngụy trang của bản thân mình, hơi thở quanh thân đều một mực biến đổi chất, chẳng khác nào một cánh đồng hoang vu trời vừa đang nắng lại chuyển thành băng tuyết ngập trời.
Bão táp ẩn chứa bên trong một con cự thú không biết tên, mọi cử động đều hướng đến sự cộng hưởng của đất trời.
Tô Hồng hơi ngừng lại bước chân, chưa từng xoay người, nhưng lại ngẩng đầu đôi mắt long lanh nhìn bầy trời trong đẹp, mỉm cười nói:
"Đã nói rằng ta đang truy thê, chờ ta truy được hắn, đại khái hắn liền đồng ý giúp ta giải trừ sâu độc, chẳng qua chuyện này khả năng lớn chỉ là ta đang nói chuyện viễn vông."
"Một chữ tình này, hòa vào xương tủy, nếu như nhất định không thể nào chiếm được, cũng không sao, chẳng qua chỉ là một giấc mộng dài, bỏ đi thân xác tiêu tán thần hồn thôi."
Hắn một thân bạch y cô tịch đứng trong mùa đông ở Liệt Phong bị thổi đến tung bay mãnh liệt, giống như không khiên dè gì lộn xộn một mái tóc đen, hỗn loạn giống ván cờ, phá tan rồi loạn thế.
Lý Ngọc Trần đứng sừng sững giữa ánh ta dương, vô cùng lạnh lùng nhìn chăm chú bóng lưng Tô Hồng rời xa, hai con ngươi trước giờ vốn luôn ôn hòa mềm mỏng lại cuộn cuộn lên vô số ngọn sóng ngập trời.
"Ngươi cho rằng, trog ván cờ này ngươi có tư cách cùng Bản Hầu kì kèo mặc cả sao?"
Trở lại Minh Chủ phủ, chuyện đầu tiên Tô Hồng làm chính là đi tìm Khúc Thương, hắn muốn báo trước cho nghĩa phụ của mình trước khi Lý Ngọc Hầy triển khai kế hoạch.
Khúc Thương nghe nói nghĩa tử trở về, vốn còn ở trong phòng giả vờ phong nhã phát họa mô phỏng vài bức tranh, ngay lập tức đạt bút xuống, không ngờ Tô Hồng nhanh như một tia chớp vọt vào gian phòng, trở tay đóng cửa lại.
"Phù phù."
Tô Hồng không nói hai lời, quay lại hướng phía KHúc Thương quỳ xuống.
Khúc Thương bị dọa sợ hết hồn: "Là làm sao đây? Ta còn chưa có chết con quỳ cái gì!"
Tô Hồng nhịn không được bật cười, không khỏi ngang ngược nói: "Nghĩa phụ, người nghe con nói một chuyện, nghe xong người hãy quyết định có muốn viếng mộ phần của con hay không."
Khúc Thương cau mày, hắn là kẻ thô lỗ, nhưng tâm tư vẫn không hề cạn, nghĩa tử cũng đã nói như vậy, hắn nhất định cũng nên cân nhắc.
"Con nói xem."
Tô Hồng mím mím môi, do dự mãi, thấp giọng nói rằng: "Con thích đàn ông."
Khúc Thương trừng mắt nhìn, đôi mắt hơi trợn trừng.
"Con thích đàn ông?!"
Ý thức được âm lượng mình nói chuyện quá cao, sợ bị người ngoài nghe được, Khúc Thương hết sức kiềm giọng, mặt đầy khiếp sợ.
"Nhé nhé nhé, vậy con cùng Ngọc Minh quận chúa làm sao bây giờ! Con còn cưới nàng được sao? Không cưới thì sâu độc trong người của con sẽ không người nào có thể giải trừ được đâu!?"
Trong lòng Tô Hồng ấm áp.
Cái thời đại này mà người vẫn còn rất phản đối chuyện tình cảm nam nam, nhưng sau khi nghĩa phụ nghe hắn nói người mình thích là đàn ông, không có chỉ trích hắn, chẳng qua chỉ là lo lắng cho thân thể của hắn.
"Nghĩa phụ yên tâm, ngoại từ Ngọc Hầu Phủ, còn có một người có thể vì con giải trừ sâu độc, hơn nữa người đó lại là người trong lòng của con!"
Khúc Thương tò mò hỏi: "Ai thế nhỉ?"
Tô Hồng: "Hạ Tinh Hoàng"
Khúc Thương: "Ngươi là muốn lão tử chết cho ngươi xem hay sao?"
Tô Hồng: "…"