Đột nhiên Tô Hồng cảm thấy toàn thân cả người mình đều rất nóng.
Hắn gãi gãi tóc, đem hoa quả dại mang về rửa sạch lúc nãy xoa xoa, đặc biệt không bình thường cắn xuống, chất lỏng lạnh lẽo dọc theo yết hầu chảy đi, vị chua làm da đầu hắn run rẩy, lúc này mới thoáng cảm thấy bình tĩnh đôi chút.
Hắn nhìn thoáng qua đôi môi Hạ Tinh Hoàng khô ráo, bĩu môi lẩm bẩm nói:
"Đời trước ta thực sự mắc nợ ngươi."
Hắn cúi người nặn ra nước hoa quả dại đến ngoài miệng Hạ Tinh Hoàng, nhưng đôi môi Hạ Tinh Hoàng lại mím chặt không buông, dù đã rơi vào hôn mê cũng không hề có một chút ý muốn cầu xin nào.
Tô Hồng cười lạnh, đưa tay kéo kéo da mặt non mềm của đối phương, gỡ ra đôi môi Hạ Tình Hoàng, đem nước trái cây rót vào.
Trả lại ngươi rót rượu vào miệng ta!
Trả lại ngươi về nắn thịt của ta!
Cũng không rõ là bởi vì nước trái cây quá chua hay thế nào, Hạ Tinh Hoàng vốn dĩ đang hôn mê lại nhẹ nhàng rên rỉ vài tiếng.
Theo phản xạ có điều kiện Tô Hồng rung lên, chưa kịp đem quả dại vứt đi ra ngoài, đã phải đối đầu cùng với cặp mắt đen nhánh đẹp đẽ kia.
Tô Hồng: "…"
Hắn nuốt xuống ngụm nước miếng, ừng ực một tiếng.
Khuôn mặt Hạ Tinh Hoàng trắng xám lại không hề có cảm xúc nhìn chăm chú Tô Hồng, ánh mắt nhìn theo hai mắt thanh sạch của Tô Hồng khuếch đại, rồi chuyền hoa quả cho Tô Hồng để bản thân có thể ăn trên bàn tay hắn.
Qua hồi lâu, Tô Hồng nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, mang theo vẻ nhạt nhẽo,t ghét bỏ dời đi khuất tầm mắt của Hạ Tinh Hoàng:
"Như thế nào lại giống chó thế này."
Tô Hồng: "…Hạ giáo chủ, ngươi có muốn nhìn thế cuộc trước mắt một chút hay không, suy tính thêm lần nữa rồi tìm từ hợp lý một chút?"
Hạ Tinh Hoàng chậm rãi nhìn sang, một đôi đồng tử âm u thăm thẳm như màn đêm vắng lặng, trên nền sắc mặt tái nhợt càng tôn lên vẻ diễm lệ của ngũ quan cực kỳ tuấn tú, xinh đẹp.
Chỉ thấy hắn hơi nhíu mày, nốt Chu Sa trên lông mày vẫn đỏ như máu. ở trong loại hoàn cảnh tối tăm này, như một đóa hoa Thịnh Thế Hải Đường uyển chuyển rũ vào bức màn châu che hạ.
Hạ Tinh Hoàng nhẹ giọng cười hỏi: "Lẽ nào, ngươi lấy tính mạng của ta ra uy hiếp, buộc ta làm những gì sao?"
Hắn bị thương nặng, âm thanh vẫn còn có chút khàn khàn trầm thấp, làm người khác nghe đến liền run cả người, xương cũng đều tê dại.
Tô Hồng mím chặt đôi môi, nuốt thêm một ngụm nước bọt.
Vốn là hắn không nghĩ đến, thế nhưng bản thân Hạ Tinh Hoàng bệnh kiều này lại nói ra, quả thực mở ra cho hắn cánh cửa lớn của một thế giới hoàn toàn mới mẻ!
Hạ Tinh Hoàng làm thế nào cũng không nghĩ ra được, hắn vốn chỉ là thuận miệng, nhưng Tô Hồng lại dám ngang ngược được đằng chân lên đằng đầu!
"Ngươi làm cái gì đó?"
Trong nháy mắt hắn trầm mặt xuống, cả người không biết làm sao vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Hồng mặt cười đầy xấu xa tự mình ngồi lên thân – dù cho hành động của Tô Hồng rất khẽ, không có đụng tới vết thương của hắn, cũng đủ khiến hắn khiếp sợ đến cực điểm.
"Không làm chút gì, cảm thấy có lỗi với lòng xem thường của ngươi đối với ta"
Tô Hồng ngoài mặt trả lời thành thật, nhưng kì thực trong nội tâm mừng thầm! Hắn cực kỳ thích dáng vẻ Hạ Tinh Hoàng hiện tại không ưa hắn, mà lại không đánh được hắn!
Hạ Tinh Hoàng mặt lạnh nhạt, nếu như ánh mắt có thể giết người, Tô Hồng đã sớm bị hắn giết đến trăm ngàn lần.
"Thiếu Hiệp Tô Hồng, ngươi nếu không có dự định giết ta, vậy ta xin khuyên ngươi một câu, tốt nhất nên dừng lại hành động của chính mình"
Khóe môi Tô Hồng kéo cong lên, đắc ý cùng vẻ thâm trầm cười cợt: "Nơi này tối tăm không có mặt trời tách biệt hoàn toàn với thế gian, hơn nữa Hạ giáo chủ bị thương nặng như vậy, dù ta không giết ngươi, ngươi cũng có cách nào đối với ta làm được những gì chứ?"
Hắn ép âm thanh xuống rất thấp, nhưng vì giọng nói bản thân đặc biệt trong veo thanh sạch, vì vậy cho dù có cố ý đè thấp làm vẻ hung ác, vẫn có vẻ bi bô, giả bộ hung dữ.
Cộng thêm khuôn mặt có chút xám xịt, đôi mắt dâm tà óng ánh động theo nụ cười, bỗng dưng Hạ Tinh Hoàng cảm thấy cuống họng ngứa ngáy, muốn thỏa mãn cắn một món đồ gì đó.
Đúng lúc còn gặp Tô Hồng ngồi vắt ngang trên người hắn, ngẫu nhiên hành động nhẹ nhàng ma sát đến vùng nhạy cảm không thể miêu tả kia, Hạ Tinh Hoàng phát hiện bản thân lại có chút cứng rồi.