Ý cười của Hạ Tinh Hoàng thâm trầm, giơ tay búng lên một tiếng vang, ở cách đó không xa phía ngoài bình phong có người từ từ thì thầm nói-
"Ngày mười hai tháng sáu năm nay, Tô công tử đại náo túy hồng lâu ở Sùng An Thành, hướng về Giáo Hữu Hộ Pháp của chúng ta Đỗ Lam Hân chất vẫn tăm tích của giáo chủ."
"Ngày mười lăm tháng bảy năm nay, Tô Công tử phá rối ở lễ hội đền thờ cầu thần tiên tại Thanh Châu, khắc khoải chất vấn trước thầy tế Lão Kha của chúng ta về tăm tích giáo chủ."
"Ngày hai mươi tám tháng bảy năm nay, Tô Công Tử đã chộp lấy cơ sở nằm vùng bí mật của chúng ta ở Vạn Khuyết Lâu núi Nhai Sơn, chất vấn tăm tích giáo chủ.
"Vào tháng 8 năm nay, Tô Hồng công tử ở…"
Tô Hồng nhanh chóng cắt lời: "Tốt rồi tối rồi đừng nói nữa!"
Lại nghe tiếp, chính hắn cũng cảm thấy mình biến thái!
Xấu hổ biết bao nhiêu, nguyên lai hắn dĩ nhiên không si mê đàn ông đến mức độ này!
Nếu hắn là Hạ Tinh Hoàng, khẳng định bắt được người sẽ mang ra thiến!
"Tô Thiếu Hiệp nghe những điều này không vô?" Hạ Tinh Hoàng vô cùng phong tỉnh đẩy thân lên cười nói, vạt áo chếch lên lộ ra bên trong cảnh "xuân" vô hạn: "Tính từ tháng sáu trở đi, đến nay là tháng 10, Tô Thiếu Hiệp hỏi thăm tin tức về ta trong khắp gian hồ, tổng số không dưới 1000 lần, thể mà không dám nghe người ta nói sao?"
Trong lòng Tô Hồng cuồn cuộn từng trận, thở dài nói: "Lời của Hạ giáo chủ sai rồi, trong lòng người làm chuyện xấu vốn dĩ âu lo, bây giờ nghe người ta liệt kê ra từng việc như vậy, sao có thể thản nhiên đối mặt đây?"
"Ồ?" Hạ Tinh Hoàng nhíu mày, hạ cúi người mang theo hứng thú dạt dào hỏi: "Ngươi làm chuyện xấu gì?"
Tô Hồng ai oán liếc mắt nhìn hắn.
Cái nhìn phát ra từ đôi mắt sáng long lanh, xấu hổ xen lẫn tức giận, người thanh niên toàn thân trần chuống bị trói, sắc mặt có chút ửng đỏ, mới nhìn thoáng qua so với con gái nhà người ta còn muốn e thẹn đẹp đẽ hơn.
Hạ Tinh Hoàng ý thức được ý nghĩ của mình có chút kỳ quái, con ngươi u ám tối sầm, mặt không chút biến sắc quan sát đối phương.
Chỉ thấy Tô Hồng trầm mặt hồi lâu, thấp giọng nói: "Làm chuyện xấu xa, trái với đạo đức luân thường."
Hạ Tinh Hoàng nhất thời không nói lời nào, hai mắt hắn híp lại, vốn bên trong điện là gió mát cùng ánh nắng tươi sáng êm dịu thoải mái nhưng chẳng biết vì sao, đột nhiên nhiệt độ bất chợt giảm xuống.
Bỗng dưng Tô Hồng hắt hơi một cái, da gà toàn thân đều đồng loạt nổi cả lên.
"Ta sớm đã nghe nói bạch y Tô Hồng không câu nệ tiểu tiểu tiết nhạy bén hơn người, hôm nay gặp mặt quả thực quấy nhiễu tâm tư rất nhiều."
Hạ Tinh Hoàng cười lạnh, "Mỗi ngày có biết bao nhiêu mỹ nhân tình nguyện đến đây bái ta làm thầy, trong đó lại có bao nhiều người cùng ôm một mục đích như ngươi, ngươi biết không?"
Mặt Tô Hồng đầy mông lung…Là sao đây, đột nhiên thay đổi thái độ, bản thân hắn ôm mục đích gì chứ???
"Ngươi không phải muốn gây sự chú ý của ta, hấp dẫn ta yêu người, rồi cuối cùng đánh lén ta giết ta sao?" Hạ Tinh Hoàng gười gằn một tiếng, đưa tay lên kéo xuống da mặt của Tô Hồng.
"Gào gào gào gào đau quá đau quá đau quá!!!"
Tô Hồng cực kỳ khiếp sợ, tại sao mục tiêu công chiếm lần này có tính cách táo bạo như vậy!
"Người biết những mỹ nhân mà họ hiến đến đây cho ta, sau đó kết cục như thế nào rồi sao?" Hạ Tinh Hoàng cuối người, dán vào Tô Hồng rất gần, trong ánh mắt tràn ngập trêu tức rõ ràng.
Tô Hồng nhanh chóng lắc đầu, hắn có biết gì đâu a, hiện tại hắn chỉ cảm giác mình chọn sai sách lược rồi, mặt đau quá đi QAQ.
Hạ Tinh Hoàng nhẹ nhàng liếm một cái lên gương mặt Tô Hồng, khiến vùng bị liếm qua lập tức chấn động, hắn xinh đẹp lại tàn khốc cười nói:
"Các nàng đều bị ta ném vào bên trong bồn bọ cạp của giáo, nếu các nàng luôn miệng nói yêu ta, vậy hãy để cho thân thể các nàng vì ta mà chăn nuôi loại Cổ Trung độc nhâts này đi"
Tô Hồng: "…."
Mặt hắn đầy phức tạp.
Nơi này thật đáng sợ mẹ ơi con phải về đế quốc!!!!