Mục lục
Chàng Rể Bác Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1151:

“Tại sao có thể như vậy được chứ?”

Trần Tích Mặc cũng kéo chặt Thẩm Tư Thành.

Thần tượng mà cô ta sùng bái, bây giờ lại như chó chết ngã xuống đất không hề có phản ứng, điều này khiến cô ta rất khó có thể chấp nhận được.

“Được rồi hội trưởng Lôi, khai trương thôi”

Ngay lúc Hồ Sơn Hà đang mặt mũi sưng phù thì một âm thanh lười biếng lại vang lên: “Hôm nay không thích hợp thấy máu đâu”

Diệp Phi không quan tâm đến sống chết của Hồ Sơn Hà, nhưng không thể khiến tâm trạng bố mẹ không vui được.

Đám người Trần Thần Hi theo bản năng hơi nghiêng đầu, phát hiện là Diệp Phi lên tiếng ngăn cản thì đang muốn châm biếm anh ta không biết tự lượng sức mình đã ra mặt khuyên nhủ Lôi Thiên Tuyệt, thế nhưng bọn họ lập tức nhận thấy tiếng kêu thảm thiết kia đã ngừng lại.

“Tuần sứ Diệp, thật xin lỗi, là tôi lỗ mãng rš Lôi Thiên Tuyệt ngoan ngoãn như cừu con dừng tay lại, kế đó còn vô cùng cung kính cúi người với Diệp Phi.

“Là tôi dạy dỗ không nghiêm, tôi nhất định sẽ cho tuần sứ Diệp một câu trả lời thích đáng”

Mọi người thấy Lôi Thiên Tuyệt cung kính với Diệp Phi như vậy thì trong lòng vô cùng kinh hoảng.

“Chuyện này…” Bà cụ ngây ngẩn cả người.

“Làm sao có thể chứ?” Thẩm Bảo Đông ngơ ngác.

“Diệp Phi?” Đám người Trần Thần Hi cũng dại ra.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều vô cùng bối rối.

Nhưng Lôi Thiên Tuyệt đã trở thành cao thủ đứng đầu Thiên Thành, cũng là người dễ nổi giận nhất, sao có thể hèn mọn như vậy được chứ?

“Tuần… tuần sứ Diệp?”

Những người khác rất mờ mịt đối với cách xưng hô này, thế nhưng Hồ Sơn Hà vừa nghe đã giật cả mình.

Khó khăn lắm ông ta mới nhìn về phía Diệp Phi đang che mặt là tuần sứ Diệp sao?”

Hồ Sơn Hà cứ như bị sét đánh mà trợn mắt há mồm, sau đó nhanh chóng phản ứng lại.

Tuần sứ Diệp chắc chắn là tuần sứ Diệp, nếu không thì tại sao đám người Tiêu Trầm Ngư lại xuất hiện được chứ? Nếu không thì Lôi Thiên Tuyệt làm sao không nể tình xưa mà đánh mình được?

Nghĩ đến vừa rồi mình đã hò hét lớn tiếng với Diệp Phi, Hồ Sơn Hà theo bản năng khẽ run rẩy.

Má ơi, người mà ngay cả trưởng bối của nhà Nam Cung và nhà Mộ Dung cũng dám giết, cũng là đứa trẻ mà Cửu Thiên Tuế coi trọng nhất thì anh chắc chắn sẽ giết chết ông ta chỉ như trở bàn tay.

Ông ta lập tức lăn một vòng đến trước mặt Diệp Phi nói xin lỗi: “Tuần sứ Diệp, thật xin lỗi, thật xin lỗi! Cậu đại nhân đại lượng nương tay cho, tha cho tôi một mạng đi”

Ông ta còn trực tiếp tát bản thân mười mấy bạt tai: “Xin tuần sứ Diệp hãy cho tôi một cơ hội”

Mười mấy thân tín của ông ta cũng vô cùng lo sợ quỳ xuống.

Bọn họ cũng đã nghe nói Hàn Hiếu Trung đắc tội với tuần sứ Diệp nên kết quả đã bị Lôi Thiên Tuyệt tự tay chấn chỉnh.

Anh em tốt của Lôi Thiên Tuyệt là còn có kết quả như thế, nếu như bọn họ không cần xin Diệp Phi tha thứ thì chỉ sự sẽ còn thảm hơn như vậy.

Trước cửa tiệm trà thảo mộc vừa đảo mắt đã quỳ đầy người, xong quanh tối om.

Tinh thần đám người Trân Thần Hi vô cùng hoảng hốt, quả thật không ngờ được vừa rồi Hồ Sơn Hà còn nói sẽ giáo huấn Diệp Phi nhưng bây giờ lại sợ hãi giống như cháu trai vậy.

Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?

Chẳng lẽ Diệp Phi còn có thân phận gì đó cao hơn sao?

Trần Tích Mặc tức giận giậm chân, buổi lễ khai trương ngày hôm nay hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của cô ta.

Cô ta muốn Diệp Phi bị người khác nhạo báng, muốn xem anh không còn gì cả khiến anh phải ý thức được bản thân đã Sai rồi.

Thế nhưng ai ngờ tình thế lại xoay chuyển như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK