Mục lục
Chàng Rể Bác Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 959:

Hoảng Tam Trọng đạp một cái khiến Tôn Phượng Kiều ngã xuống: “Trong hai mươi mấy tiếng qua, bà ta đã xuất hiện trước cửa hàng ngọc thạch ba lần, mua ngọc quan âm ba lần, còn bị ba người đụng bể liên tiếp”

“Giá cả theo hóa đơn từ 175 triệu đến một tỷ bảy trăm năm mươi triệu.”

“Mấy người bên cạnh bà ta này đều là đồng bọn đi mua đá ngọc, bị đụng trúng rồi đòi bồi thường”

“Tất cả những người bị hại đều bồi thường”

Anh ta cười ha ha: “Đúng như anh suy đoán, là giả vờ bị va phải chuyên nghiệp”

Diệp Phi không hề bất ngờ, sau đó nhìn Tôn Phượng Kiều: “Cửa hàng ngọc thạch Long Phượng cũng là đồng bọn của các người?”

Tôn Phượng Kiều không trả lời ngay mà chỉ ôm đầu kêu lên: “Thằng nhóc, bắt chúng tôi là phạm pháp…”

“Bốp!” Hoàng Tam Trọng không nói nhiều nửa lời, trực tiếp tát một bạt tai: “Nói nhảm ít thôi, trả lời.”

“Tôi là người đàng hoàng, không thích làm chuyện giết người phóng hỏa, nhưng mà những anh em này của tôi thì tính tình không được tốt lắm, bọn họ mà đụng tay đụng chân thì không biết nặng nhẹ”

Diệp Phi cúi đầu nhìn Tôn Phượng Kiều: “Mấy người phải thật thà một chút, lỡ như lúc bọn họ tiễn mấy người về, không cẩn thận làm rơi xuống nước thì không hay lắm đâu”

Ngày hôm qua chuyện va phải một người làm bể ngọc quan âm, tuy là hơn một trăm triệu đó do Liễu Nguyệt Linh bỏ tiền ra nhưng mà bố vẫn rầu rĩ không vui, vẫn chắc chắn là mình không có đụng vào làm rơi túi.

Diệp Phi biết rõ là nếu chuyện này không được làm sáng tỏ thì chỉ sợ trong lòng bố mình vẫn bứt rứt không yên, có khi lại trở thành tâm bệnh.

Hoàng Tam Trọng lại phụ họa một câu: “Rơi xuống nước thì tiện cho bọn họ quá rồi, trực tiếp kéo đi cho cá sấu ăn còn hơn, đến xương cốt cũng không còn”

Cảm nhận được sát ý lạnh như băng của Diệp Phi, Tôn Phương Kiều hơi run lên, sau đó khóe môi giật nói: “Tôi nói, tôi nói…

“Chúng tôi đều làm thuê cho Đại Tường”

“Vì đạt được lợi nhuận tối đa, ông ta đã lợi dụng chức phó hội trưởng hội ngọc thạch, thu thập và chuyển những ngọc thạch hư hại ra ngoài “Sau đó làm giả giao dịch buôn bán, khai gian hóa đơn để chúng tôi cầm ngọc thạch bị vỡ tìm người giả vờ bị đụng vào.”

“Có ngọc thạch này làm vật chứng, cộng thêm nhân viên cửa hàng làm chứng, còn có hóa đơn mua hàng, mục tiêu chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo”

Bà ta nói một hơi liên tiếp hết tất cả các hành động phạm tội của bọn họ: “Hôm qua tôi thấy cha mẹ cậu từ nơi khác đến, ăn mặc cũng được nên mới tới gần…

Đợi bà ta nói xong, Diệp Phi nheo mắt lại: “Liễu Nguyệt Linh cũng là đồng bọn của các người sao?”

“Vậy thì cũng không phải”

Tôn Phượng Kiều tất nhiên là biết không ít chuyện: “Miếng ngọc thạch kia đã dùng nhiều lần rồi, đã sắp nát vụn rồi, mép vỡ cũng đã cũ, Đại Tường mới ép giá lần cuối”

“Nhân lúc Liễu Nguyệt Linh và Lý Đại Dũng nói chuyện không để ý thì nhân viên của cửa hàng ngọc thạch Long Phượng đã đổi nó rồi”

“Vì để tránh cho Liễu Nguyệt Linh nhận ra ngọc thạch đã vỡ, lão Trần đã đẩy cô bé đó một cái làm cô ta đụng vào Liễu Nguyệt Linh”

Bà ta nhỏ giọng nói: “Kết quả thì là cậu đền bảy trăm triệu, Liễu Nguyệt Linh cũng không có thiệt hại gì”

Diệp Phi cười lạnh một tiếng: “Thật đúng là giỏi tính toán nhỉ, mấy người hại người khác như vậy mà không có ai tố cáo sao?”

“Không bị cảnh sát điều tra à?”

“Tất nhiên là có, nhưng mà vậy thì sao chứ?”

Khóe miệng Tôn Phượng Kiều giật giật: “Ông chủ của chúng tôi Đại Tường là phó hội trưởng hiệp hội ngọc thạch, quen biết rộng, làm anh em với cả đống những người tai to mặt lớn”

“Đừng nói là tranh chấp mấy chục triệu, cho dù có là tai nạn chết người thì ông ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể giải quyết”

“Hơn nữa tôi nghe nói, sau lưng ông ấy còn có nhân vật lớn, ông ta cũng có qua lại với ông năm nhà họ Uông”“

“Ông ta cũng rất thân với Tiêu Nhược Băng gì đó của nhà họ Uông”“

Bà ta nói hết những chuyện mình biết ra, bà ta không muốn khuất phục, không muốn cúi đầu, biết là Diệp Phi không nắm được chứng cớ, nhưng mà Hoàng Tam Trọng không nói lý lẽ mà, bà ta chỉ có thể thỏa hiệp.

“Tiêu Nhược Băng sao?”

Nụ cười trên mặt Diệp Phi trở nên sâu xa: “Không ngờ người bạn cũ này của tôi vẫn mạnh mẽ như vậy…”

Trước đây sau tranh chấp đồ cổ với Uông thị ở Trung Hải, Diệp Phi đã đạp Tiêu Nhược Băng xuống, cứ tưởng là cô ta sẽ biết điều trốn tránh, không ngờ vẫn còn tiếp tục bán mạng cho nhà họ Uông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK