Chương 798:
“Dừng tay, bộ châm pháp này chính xác là tam tài thông u Đúng lúc này, Diệp Phi đột nhiên tiến lên một bước, quát lên: “Nhưng ông Hoa chưa học xong, tám chân trước đều đúng, nhưng châm thứ chín châm sai, hẳn là thiếu một châm, ông Hoa cũng tự mình phỏng đoán được.”
“Khi cây kim này rơi xuống, ông cụ Tống sẽ sống không đến nửa giờ”
Tiếng nói vừa dứt, cả hội trường đều chấn động.
Bầu không khí lặng ngắt như tờ, ai cũng kinh ngạc quay đầu nhìn Diệp Phi.
Chết trong nửa giờ?
Nghe vậy, tất cả mọi người có mặt lập tức bùng nổ.
“Tên điên, nói gì vậy?”
“Anh đang nguyền rủa ông cụ chết sao?
“Ông Hoa giống như Hoa Đà tái thế vậy, ăn muối còn nhiều hơn anh ăn cơm, tên nhóc như anh thì hiểu gì về chín châm chứ?”
“Người trẻ tuổi có thể ăn bậy chứ không thể nói lung tung được, mau xin lỗi đi… Không chỉ có con cháu nhà họ Tống mà đám bác sĩ cũng xụ mặt răn dạy, hận không thể đè đầu Diệp Phi Xuống.
Dám nghỉ ngờ Hoa Thanh Phong, danh y quốc gia chính là nghi ngờ ánh mắt và y thuật của bọn họ.
Hoa Thanh Phong cũng đen mặt nhìn Diệp Phi, nhưng ngoài tức giận, ông ta còn có một chút nghiêm lại.
Chu Trường Sinh nhíu mày một cái, mặc dù cảm giác Diệp Phi nói chuyện không ổn nhưng cũng không nói gì, sau khi trải qua cuộc trò chuyện với phu nhân, ông tuyệt đối tin tưởng Diệp Phi vô điều kiện.
Diệp Phi nói châm thứ chín có vấn đề thì khẳng định là có vấn đề.
“Mọi người im lặng một chút”
Ánh mắt của Tống Kim Ngọc dò xét Diệp Phi một hồi, sau đó phất tay ra hiệu cho người ở đây yên tĩnh: “Đây là bác sĩ mà ông Chu đưa tới, mặc dù nhỏ tuổi nhưng nhất định có tiêu chuẩn, sẽ không nói hươu nói vượn”
Ông ta còn bổ sung một câu: “Mọi người nghe cậu ấy giải thích một chút”
Chu Trường Sinh gật đầu: “Đúng vậy, bác sĩ này của tôi không phải kẻ vô dụng”
Nghe được là bác sĩ mà ông Chu dẫn tới, gần trăm người nơi đây liền an tĩnh trở lại, nhưng vẫn tràn đầy xem thường nhìn Diệp Phi.
“Còn trẻ như vậy, có thể có đồ vật gì?”
Đoán chừng ông Chu còn bị anh ta làm mờ mắt…”
“Tam tài thông u không phải thứ anh ta được chứng kiến, châm thứ nhất không chừng cùng không biết nữa là châm thứ chín”
Đám người nhỏ giọng chế giễu Diệp Phi.
Bên nữ quyến của nhà họ Tống cũng cảm thấy Diệp Phi đang tỏ vẻ.
“Ông Hoa, tôi rất tôn kính ông”
Diệp Phi nhìn Hoa Thanh Phong: “Tôi cũng biết, ông cứu người không vì tiền, mà là thật lòng muốn ông Tống khỏe lại”
“Nhưng từ trách nhiệm với bệnh nhân, tôi vẫn muốn khuyên ông nên thận trọng.”
“Châm thứ chín rốt cuộc là ở bản độc nhất hay do chính ông phỏng đoán, trong lòng ông hẳn là rõ”
“Một châm sinh, một châm tử, ông Hoa nên cân nhắc lại”
Nói xong, Diệp Phi liếc qua người phụ nữ béo trung niên, chỉ thấy đôi mắt đờ đẫn trở nên sắc bén, bất động nhìn Hoa Thanh Phong.
Trần Tế Giới và những người khác còn chưa kịp nói, Hoa Thanh Phong đã lạnh lùng hỏi: “Cậu biết tam tài thông u à?”
Diệp Phi cười “Hiểu một chút”
“Hừ, tên nhóc dốt nát!”
Không nói hiểu một chút còn đỡ, sắc mặt Hoa Thanh Phong nháy mắt lạnh đi: “Tam tài thông u là tuyệt thế thần châm, mấy chục năm tôi mới tìm ra bản độc nhất, học một năm mới miễn cưỡng nắm được chín châm”
“Cậu thì hiểu cái gì là tam tài thông u?”