Mục lục
Chàng Rể Bác Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 802:

 

“Thăng làm vua thôi, nói mấy lời xã giao đó cũng không có ý nghĩa gì, với cả đâm sau lưng người khác và tác phong của bà và Miêu Phượng Hoàng, tôi chỉ học theo thôi.”

 

Diệp Phi kích thích y tá mập mạp: “Tiện thể nói cho bà biết một chuyện, Hắc U cũng bị tôi hạ gục, tay chân cũng bị chặt đứt”

 

“Người không ra người, quỷ không ra quỷ”

 

Anh cũng cố ý cười.

 

“Thằng nhãi ranh, đi chết đi!”

 

Vào lúc Tống Kim Ngọc cau mày, y tá mập mạp hét lên, bỗng nhiên giơ hai tay lên.

 

Hai vệ sĩ nhà họ Tống đang xông ra lập tức ngã xuống đất, ôm chặt cổ.

 

Một con bọ cạp trên cổ họ.

 

Con bọ cạp hung dữ đến mức cắn nát yết hầu rồi chui vào.

 

Máu chảy ra từ vết thương.

 

Sau đó, y tá béo lại vẫy tay trái, và một vệ sĩ cầm súng hét lên.

 

Một con rắn nhỏ chui vào miệng, cảnh tượng rất đáng sợ.

 

“A…” Các nữ quyến nhà họ Tống hét lên, lần nữa lảo đảo lùi Về sau.

 

Đám người Tống Kim Ngọc cũng lùi lại.

 

Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc nhìn y tá mập mạp, họ không ngờ rằng bà ta thực sự là người của Miêu Phượng Hoàng, hơn nữa chỉ cần nhìn thoáng qua là Diệp Phi đã nhận ra bà ta.

 

Tuy rằng bây giờ đám con cháu nhà họ Tống đang bối rối, không biết tại sao Bạch U xuất hiện ở đây, cũng không biết sao bà ta thành y tá nhưng lại biết một điều, kẻ địch tới rồi… Lúc này ai cũng nhìn chằm chằm Bạch U, Tống Vạn Tam chết đi không ai quan tâm, ngược lại Chu Trường Sinh đắp mảnh vải trắng lên mặt ông cụ.

 

“Tôi phải giết cậu.”

 

Bạch U không quan tâm phần lưng đau đớn, lấy ra một viên dược hoàn rồi nuốt vào.

 

Máu tươi sau lưng chảy chậm lại.

 

Vừa nói, hai tay bà ta bỗng nhiên dè ép, quần áo trên người phóng lớn, giống như một con cóc trắng.

 

“Tên súc sinh, chết đi”

 

Sau đó, cơ thể Bạch U bóng ra, nháy mắt rút ngăn khoảng cách hai bên.

 

Một giây sau, bà ta đá ngang một cái, quét về phía Diệp Phi.

 

Một cước này rất hung hãn.

 

Cứ như muốn đá đổ cả không gian.

 

Sức mạnh cuồng bạo gây ra một cơn gió lạnh trong cả hội trường.

 

Đám người Tống Kim Ngọc thì khiếp sợ khi thấy Diệp Phi t với sát chiêu mà không né, không đánh trả.

 

Điều này khiến tất cả mọi người đều hoang mang! Bọn họ không ngờ đến, Diệp Phi vào thời điểm mấu chốt lại như con cừu non, sợ đến quên trốn đối Đây chẳng phải muốn chết sao?

 

Bọn họ lắc đầu, còn tưởng Diệp Phi có chút năng lực, ai ngờ cũng chỉ là công tử bột.

 

Bắt được Bạch U, đoán chừng là mèo mù gặp cá rán.

 

“Cẩn thận!”

 

Chu Trường Sinh hô lên với Diệp Phi.

 

Có điều, Diệp Phi vẫn đứng yên như tượng.

 

“Đi chết đi!”

 

Bạch U nhe răng cười, đá ngang phóng tới, khí thế như rồng.

 

Trong nháy mắt, khi cú đá còn cách Diệp Phi nửa mét, một tiếng ù vang lên.

 

Một giây! Chỉ trong một giây, Bạch U có thể đá vào đầu Diệp Phi.

 

Vẻ mặt của mọi người ở đây đều xám như tro.

 

Xong đời rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK