Mục lục
Chàng Rể Bác Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 543:

 

Ăn bữa sáng xong, Diệp Phi bắt đầu mở cửa phòng khám để nhận bệnh nhân, mỗi ngày anh đều cố gắng nhiều hơn để kiếm được số tiền lớn hơn tài sản có tổng trị giá tận mấy trăm nghìn tỷ Việt Nam Đồng của mình, và địa vị bây giờ của anh cũng đã khác xa lúc trước.

 

Khi Diệp Phi mở cửa phòng khám ra, anh thấy Chương Đại Cường và những người khác đang di chuyển qua lại trên đường với những chiếc thùng lớn trên tay.

 

Ở những cửa hàng hai bên phòng khám Kim Chỉ Lâm và trong số những người dân sống xung quanh phòng khám Huyền Hồ Cư, nhìn ở đâu cũng có thể thấy được những khuôn mặt quen thuộc, còn có một chiếc xe dùng để chất hàng nữa.

 

Diệp Phi ngây ra, không khỏi lên tiếng: “Mấy người đang làm cái gì thế?”

 

“Dọn nhà chứ gì” Hoàng Tam Trọng chống gậy đi tới, tuy trên đầu đổ đầy mồ hôi nhưng ông ta lại đang cảm thấy rất vui. Hoàng Tam Trọng chỉ vào siêu thị bên cạnh phòng khám Kim Chi Lâm và nói: “Anh Phi, thông báo cho anh một tin, tôi đã dùng bảy mươi tỷ để mua lại siêu nhỏ đó và tầng hai của tòa chung cư đấy. Tôi chuẩn bị sửa sang nó lại một chút rồi sau này vào ở”

 

Nhìn Hoàng Tam Trọng nom vô cùng hào hứng: “Chúng ta sắp thành hàng xóm rồi.”

 

“Khốn nạn, sao lại không gọi điện cho tôi thế hả, hại tôi không giành được vị trí tốt, giờ tôi phải mua lại tiệm quan tài ở cuối đường này” Đỗ Thanh Đế cũng dẫn một nhóm người tới, nói với Hoàng Tam Trọng bằng giọng điệu vô cùng bất mãn: “May mà tiệm quan tài đó có diện tích rất lớn, gấp ba lần siêu thị nhỏ của anh lận, giờ chỉ cần sửa sang chút thôi là có thể chứa mấy chục người rồi”

 

Sau đó anh ta đắc ý cười: “Đến lúc đó tôi sẽ mở một quán ăn vặt, thế là ngày nào cũng có thể kéo anh Phi sang uống rượu cùng rồi.”

 

“Anh đi uống rượu với gái rồi say thì kệ anh chứ, sao lại trách tôi không gọi cho anh?” Hoàng Tam Trọng không chút do dự mà phản bác: “Mở điện thoại ra xem đi, tôi đã gọi cho anh ít nhất mười cuộc rồi đấy”

 

“Lòng dạ ông ta quá thâm độc, quá thâm độc, thét giá quá cao” Thẩm Vân Phong cũng “lắc lư” xuất hiện: “Cửa hàng có diện tích một trăm mét vuông mà lại ra giá tận bảy mươi tỷ Việt Nam Đồng, tôi muốn đánh chết ông ta ghê luôn. Chương Đại Cường gian trá quá.”

 

“Lúc lắp đặt thiết bị thì lặng lẽ mua một khách sạn nhỏ bên cạnh phòng khám Kim Chi Lâm, mười mấy phòng và cửa khách sạn, cộng lại cũng chỉ một trăm lẻ năm tỷ Việt Nam Đồng”

 

Hoàng Chấn Đông cũng lắc lắc đầu nói: “Tôi muốn ông ta chia cho tôi một nửa thì ông ta không chịu, thói đời đổi thay, đúng là thói đời đổi thay mà”

 

Không bao lâu, Lâm Bách Thuận và Chó Đen đều tới, ai cũng nở một nụ cười trên môi.

 

Chẳng mấy chốc Diệp Phi đã hiểu rõ mọi chuyện, thì ra Đỗ Thanh Đế và những người khác muốn làm hàng xóm với anh nên mua lại cả mấy cửa hàng xung quanh hai phòng khám Kim Chi Lâm và Huyền Hồ Cư của anh.

 

Chỉ trong vòng một đêm, anh có thêm mười mấy hàng xóm, đều là người quen cả. Họ còn đổi cả tên đường thành đường Vân Đỉnh nữa chứ.

 

Diệp Phi dở khóc dở cười: “Có phải mấy người ăn no rửng mỡ không đấy, có nhà sang trọng không chịu ở mà chạy tới đây làm hàng xóm là sao?”

 

“Cho dù nhà chúng tôi sang trọng đến đâu, lớn đến đâu cũng không thoải mái bằng nơi này mà” Giọng nói đầy vang dội của Chương Đại Cường truyền đến từ bên ngoài: “Đường Vân Đỉnh không chỉ có một bác sĩ tài ba mà còn có mấy ông bạn già với nhau, cuộc sống cũng tiện lợi hơn rất nhiều.”

 

“Không sai, so với việc lên hội quán ăn uống vui đùa thì tới đây thoải mái hơn lắm”

 

“Quét sân này, uống trà lạnh này, tán gẫu với nhau này, thư giãn biết bao nhiêu”

 

Đám người Thẩm Vân Phong đều lên tiếng phụ họa.

 

Ngoài việc muốn kéo gần mối quan hệ với Diệp Phi, họ chuyển qua sống ở đây còn thật sự vì muốn được hưởng thụ cảm giác tụ tập sống chung với nhau. Làm việc lặt vặt, giúp đỡ bệnh nhân, luyện võ, quả là những việc đáng để làm so với truy lạc, tiêu xài phung phí nhiều.

 

Diệp Phi biết tính nết của họ như thế nào, cũng chỉ vừa cười vừa lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Anh vẫy tay bảo họ tản ra, chuẩn bị khám cho các bệnh nhân.

 

Trong lúc Diệp Phi bắt đâu một ngày làm việc mới, tại căn biệt thự Đào Hoa số 3, Hoắc Tử Yên cũng bắt đầu làm việc.

 

Cô ta lấy điện thoại ra tham dự một cuộc hội nghị video, nhưng mới bàn công việc được một nửa thì Hoắc Tử Yên nghe thấy tiếng cửa bị xô ra, sau đó là trợ lý Để tóc mái kinh hoảng vội vàng chạy vào.

 

“Có chuyện gì vậy hả? Không phải tôi đã nói là đừng quấy rầy tôi rồi sao?” Trên khuôn mặt Hoắc Tử Yên đầy vẻ tức giận, cô ta trách cứ: “Mắt mù không thấy tôi đang họp à?”

 

“Cô… Hoắc, không ổn rồi, ông Thương Ẩn có chuyện rồi!”

 

Trợ lý Để tóc mái thốt lên: “Ông ấy đột nhiên lên cơn đau tim, uống thuốc cũng không được, cắn chảy máu cả môi, còn lấy ly nên vào ngực nữa”

 

“Cái gì cơ? Đau tim? Không phải gần đây ông ấy chỉ nhức đầu thôi sao? Sao lại biến thành đau tim rồi?” Hoắc Tử Yên tức khắc như bị sét đánh, tâm mắt tối đen, suýt thì ngất đi.

 

“Cô Tử Yên! Cô Tử yên!” Trợ lý Để tóc mái tức khắc hoảng hốt, nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Hoắc Tử Yên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK