Mục lục
Chàng Rể Bác Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 536:

 

“Được rồi, được rồi, hoàn thành cho anh”

 

Gò má Nam Cung Hùng cũng đau rát, nhưng so với việc thua trận, anh ta cảm thấy dứt khoát bỏ qua tình hình này, cho Tật Điện thêm một cơ hội sẽ tốt hơn.

 

Dù sao thì anh ta cũng không muốn nhìn thấy phe của Diệp Phi chiến thắng.

 

Anh ta hét lên: “Trận đấu thứ bảy, đấu lại một lần nữa”

 

Ngay sau khi những lời này nói ra, vô số người đều thầm thất vọng, đội trọng tài cũng có không ít người lắc đầu, điều này giáng một đòn chí mạng đối với quyền lực của Nam Cung Hùng.

 

Đây cũng là mong muốn của Diệp Phi, giết người này giết luôn cả người kia, giết Tật Điện cũng chính là giết Nam Cung Hùng.

 

Giang Thế Hào cũng không còn cách nào khác, dứt khoát vẫy tay với Tật Điện: “Đánh!”

 

Anh ta để cho người thân cận ném xuống một thanh kiếm, một đôi bảo vệ tay, một đôi bảo hộ đầu gối.

 

Vẻ mặt Tật Điện vô cùng khó coi, anh ta mặc đôi bảo vệ ta với đồ bảo hộ đầu gối, sau đó nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên.

 

Khi anh ta đưa tay ra cầm thanh kiếm, ánh mắt Tật Điện trở nên ác liệt, như thể có thể xuyên thủng vàng đá.

 

Kể từ khi ra ngoài đời đến nay, anh ta chưa bao giờ bực bội như ngày hôm nay.

 

Độc Cô Thương, một cậu thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mà lại làm tay chân anh ta trở nên luống cuống, thậm chí thiếu chút nữa muốn lấy tính mạng của anh ta.

 

Anh ta được biết đến với cái tên Tật Điện, giết vô số người, là người đứng thứ bốn mươi tám trong danh sách sát thủ nhưng lại thua trong tay Độc Cô Thương! Hôm nay anh ta không dùng hàng nghìn nhát kiếm giết chết Độc Cô Thương thì làm sao có thể rửa sạch nỗi nhục này, bảo vệ được danh tiếng của mình và thầy mình?

 

Đang lúc mọi người vẫn còn trong trạng thái mơ hồ thì Tật Điện như một con sư tử bị đánh thức, cả người từ trên xuống dưới đều tỏa ra một cỗ sát khí ngút trời.

 

Anh ta như một vị thần giết người trở về.

 

Chân anh ta đã giãm lên hàng ngàn đống xương cốt.

 

Quần áo trên người bay lên mặc dù không có gió, cặp mắt sắc bén, rét lạnh kinh khủng.

 

Tất cả mọi người đều biết rằng Tật Điện bị Độc Cô Thương chọc giận, anh ta đã phát điên lên.

 

“Vua đã trở lại, vua đã trở lại!”

 

Cô bé Chanel liên tục quơ quơ nắm đấm: “Thằng nhóc kia chết chắc rồi, chắc chắn chết rồi.”

 

Người phụ nữ mặc sườn xám cũng nheo mắt lại, tin tưởng rằng Diệp Phi gieo gió gặp bão.

 

Người chủ trì tiến lên mấy bước, tay phải lại vẫy vẫy trong không gian: “Trận đấu thứ bảy, bắt đầu”

 

Vừa dứt lời, Tật Điện đã xông lên.

 

Anh ta giậm chân trái và đá một cái, thanh kiếm gãy vừa nấy lập tức tan thành mảnh vụn trong nháy mắt, bắn về phía mắt của Độc Cô Thương.

 

Đồng thời, anh ta cũng vung kiếm lên nhào tới.

 

“Vù” Cả người và kiếm dường như hòa làm một.

 

Thanh kiếm lóe lên ánh sáng cầu vồng, bay ra từ trong đám mảnh vụn, còn nhanh hơn cả những mảnh vụn đó.

 

Mảnh vụn và thanh kiếm đã vây kín tất cả đường đi của Độc Cô Thương! Thật sự không người nào có thể chống cự được sức mạnh của đòn này, không ai có thể né tránh.

 

Ác độc, chính xác, nhanh chóng.

 

Hàn Nguyệt không khỏi tức giận, nói: “Không biết xấu hổ!”

 

Cô bé Chanel nắm chặt tay thành quả đấm, hét lên: “Tật Điện, giết anh ta, giết chết anh ta”

 

“Giết!”

 

Ngay tại lúc Tật Điện nhào tới trước mặt, Độc Cô Thương bỗng nhiên quát lên một tiếng, thanh kiếm sắc bén trong tay lập tức giơ lên.

 

Một kiếm đâm ra.

 

Một kiếm này đâm ra, toàn bộ khán đài như bị xé toạc ra, chấn động ra một bầu không khí lạnh.

 

Mười mấy mảnh vỡ bắn ra lúc trước đều rơi hết trên mặt đất, hàng loạt lưỡi kiếm chém ra cũng bị một kiếm này đè lại hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK