Mục lục
Chàng Rể Bác Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 779:

 

Diệp Phi sững sờ: “Cứu con gái ông, con gái ông sao rồi hả?”

 

“Ha ha, lúc trước con gái tôi cũng nhảy xuống chỗ này”

 

Diệp Phi vừa dứt lời, một tiếng cười kì lạ từ cách đó không xa truyền tới. U ám, rất chói tai, còn rất doạ người.

 

Một cơn gió lạnh thổi qua, con đường ven sông dường như không thấy một bóng thuyền.

 

Đường Nhược Tuyết nhịn không được rùng mình: “Là ai đang giả thần giả quỷ ở đây?”

 

“Ha ha, người nào à? Người muốn lấy mạng của cô.”

 

Tiếng cười kì lạ nói: “Lo chuyện bao đồng cũng sẽ chết như vậy đấy”

 

Giang Hoành Độ vùng vẫy quỳ lên hét to: “Trả con gái cho tao”

 

“Vèo!”

 

Một đám sương mù từ một phía nổi lên, theo gió nhẹ nhàng bay đến.

 

Sắc mặt Diệp Phi biến đổi, hét lên: “Toàn bộ lui về phía sau tôi: Đường Nhược Tuyết mang theo mấy vệ sĩ mau chóng chạy về phía Diệp Phi.

 

Bảy tám vệ sĩ nhà họ Đường đứng quá gần đối phương nên chậm hơn một chút, vừa chạy được mấy mét đã bị màn sương trắng bao lấy.

 

Bọn họ lần lượt ngã xuống, hai má tái xanh, miệng sùi bọt trắng, năm trên mặt đất liên tục co giật… giết người vô hình!

 

Quá mạnh luôn! Nhìn tám vệ sĩ nhà họ Đường năm trên mặt đất, làn khói trắng thì đang nhanh chóng bao trùm về phía này, Diệp Phi nhíu mày.

 

Đến hình dáng kẻ địch như thế nào cũng nhìn không rõ mà đã hao tổn hết tám vệ sĩ, đây chính xác đúng là giết người trong vô hình.

 

“Che miệng và mũi lại, lùi lại, nhanh lui về phía sau”

 

Diệp Phi nhìn Đường Nhược Tuyết và mọi người rồi hét to một tiếng: “Cố gắng không hít đám khói trắng đó.”

 

Khói trắng hung mãnh, trên người mình lại không còn thất tinh tục mệnh đan, mấy người Đường Nhược Tuyết lại không có khả năng chống cự.

 

Diệp Phi chỉ có thể mang họ lùi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

 

Theo bản năng, Đường Nhược Tuyết hét to lên: “Diệp Phi, cùng nhau đi.”

 

“Em với mọi người mau chạy trước đi, anh lập tức đuổi theo”

 

Diệp Phi dìu Giang Hoành Độ dậy: “Đi!”

 

“Giết, tôi phải giết chết bà ta!”

 

Khuôn mặt Giang Hoành Độ đầy vẻ bi thương: “Chính bà ta đã cướp con gái tôi đi, giết chết vợ tôi, ngay cả con trai tôi cũng không tha, tôi phải giết chết bà ta”

 

“Giết chết cái đầu nhà ông!”

 

Diệp Phi kéo anh ta đang trong cảnh tuyệt vọng lui về phía sau: “Nếu anh có thể giết chết bà ta thì bây giờ tôi đâu có trở nên như thế này, quân tử báo thù, mười năm không muộn”

 

“Bây giờ ông chạy qua đó liều mạng chính là trực tiếp đưa đầu cho đối phương”

 

“Bây giờ bà ta đang dốc hết sức mình truy sát ông chính là muốn nhổ cỏ tận gốc đấy, ông không chọn sống tiếp mà lại tự tìm đường chết, so với con lợn ngu ngốc thì có khác gì nhau?”

 

Diệp Phi một bên măng, một bên kéo anh ta đi.

 

Sắc mặt Giang Hoành Độ đầy vẻ đau thương nhưng cũng biết rõ lời của Diệp Phi rất có đạo lí, nếu như mình chết rồi thì chỉ sợ ngay cả cơ hội báo thù cũng không có.

 

Sau đó, anh ta nghiến răng nghiến lợi cùng Diệp Phi lùi về phía sau.

 

Có điều khi Diệp Phi và mấy người Đường Nhược Tuyết vừa chạy được khoảng mười mấy mét, đám khói trắng bất chợt cuộn lại, từ đậm đặc trở nên mỏng manh, nhưng tốc độ lại tăng lên gấp mười lần.

 

Khói trắng như sẽ đuổi đến ngay lập tức vậy, từ từ xuyên từ đỉnh đầu Diệp Phi và mấy người Đường Nhược Tuyết lan ra khắp nơi, mang đến một mùi hương ngòn ngọt.

 

“Bịch bịch”” Hai vệ sĩ đúng lúc hít vào, không cẩn thận hít luôn sương trắng, sau đó, cơ thể bọn họ lập tức run lên, ngã xuống đất.

 

Cũng là gò má phát xanh, miệng sùi bọt mép, thân thể không ngừng co giật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK