Mục lục
Ngũ Hành Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngải Huy nghe thấy âm thanh như có như không. Hắn ngẩng đầu, nhìn xung quanh bằng con mắt cảnh giác, đôi tai cẩn thận lắng nghe.
Lửa cháy phần phật. Các học viên đã thoát khỏi cảm giác không thích ứng với ban ngày. Cảm giác mới mẻ này làm tâm tình mọi người đều hứng khỏi. Bọn họ vây quanh đống lửa bàn luận, một số học viên có tính cách hoạt bát, vui vẻ bắt đầu nhảy múa và hát. Hứa Phu Tử bị sự nhiệt tình của mọi người tác động cũng mỉm cười vui vẻ.
Ngải Huy không tới những chỗ ấy mà ngồi yên dưới gốc một cây đại thụ, cách đống lửa khoảng bốn mươi mét. Đống lửa lớn giữa đêm tối như thế là thứ dễ hấp dẫn dã thú tới nhất.
Tuy hắn biết Cảm Ứng tràng không có dã thú hung dữ, lại có cao thủ như huấn luyện viên Chu bảo hộ thì không có nguy hiểm gì nhưng suốt thời gian dài sống trong hoang dã, hắn đã hình thành thói quen cảnh giác, muốn ẩn mình vào đêm tối để an toàn hơn.
Vừa vào khu dã ngoại, Ngải Huy đã có cảm giác như trở lại cuộc sống hoang dã trước kia, trở lại với thế giới lạnh lẽo đầy chết chóc. Hắn kinh ngạc phát hiện mình không có cảm giác khó chịu nào với nơi này, ngược lại còn thấy hưng phấn. Lúc bắt đầu bước vào rừng tùng, hắn đã có cảm giác như cá gặp nước. Sự thực là trước kia hắn cũng từng không khác gì một con dã thú sinh sống nơi hoang dã như thế.
Con người bình thường thật yếu đuối!
Ngải Huy tự giễu. Mới có được mấy ngày yên bình đã bắt đầu hoài niệm quá khứ rồi.
Gió thổi lá cây xào xạo, dưới mặt đất là một sự yên tĩnh khác hẳn. Không có cành khô bị đạp gẫy, không có những tiếng vang lạ lẫm trong lùm cây, trong tiếng gió thổi cũng không vang lên tiếng đập cánh của loài thú biết bay nào đó.
Mình gặp ảo giác rồi chăng?
Ngải Huy nhìn qua chỗ huấn luyện viên họ Chu ở cách đó không xa. Huấn luyện viên không có phản ứng gì, ông ấy đang khoe khoang chiến tích năm xưa, vẻ mặt rất hưởng thụ sự sùng bái của đám đồng học.
Ngải Huy nhếch môi cười. Thật tươi đẹp làm sao!
Nơi này chỉ là nơi dã ngoại, không phải ngoài vùng đất hoang dã chứa đầy dã thú nguy hiểm nào đó. Có lẽ hắn đã quá cảnh giác rồi.
Ngải Huy lắc đầu. Hắn nhớ lúc mình vừa bước chân vào Cảm Ứng tràng, mấy lần chỉ thiếu chút nữa là ra tay giết người rồi. Mất một thời gian dài hắn mới từ từ thích ứng được với nơi đó. Cảnh tượng nơi dã ngoại này rất dễ dàng kích động và khơi gợi lại những ký ức hoang dã trong lòng hắn.
Mà nơi này lại không phải hoang nguyên. Ngải Huy không thể không tự nhắc nhở mình. Đã lâu rồi hắn không tự nhắc mình như vậy.
“Tên vô tình vô nghĩa kia hình như đang rất khó chịu thì phải”, Ngải Huy hả hê nghĩ.
Cùng lúc đó Đoan Mộc Hoàng Hôn lại thấy tâm tình tệ vô cùng. Trên ngọn cây gió lớn hơn nhiều. Hắn thấy mình chắc đã có vấn đề gì đó nên mới nhận cái việc canh gác này.
Huấn luyện viên Chu đã giảng giải tỉ mỉ cho hắn những điều cần lưu ý khi canh gác. Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng không học một cách qua loa đại khái. Hắn rất cẩn thận làm theo từng lời căn dặn của huấn luyện viên, ví như lúc nào cũng phải chú ý cảnh giác. Phải để ý tới từng gốc cây, ngọn cỏ.
Ngay từ đầu hắn cảm thấy việc này không khó, nhưng thời gian trôi qua, không có bất cứ chuyện gì phát sinh khiến hắn lâm vào cảm giác buồn chán, hai mắt buồn ngủ cứ díu lại, nặng trĩu. Tiếng gió thổi lá cây vi vu như đang ru ngủ hắn.
A! Là âm thanh gì?
Đột nhiên hắn giật mình. Vừa rồi hình như hắn nghe thấy âm thanh khác biệt nào đó, nhưng lúc chú ý lắng nghe lại thì không phát hiện được gì. “Chẳng lẽ mình lâm vào ảo giác?”
Đoan Mộc Hoàng Hôn không rõ lắm, lúc vừa nãy hắn mơ hồ như sắp trôi vào giấc ngủ. Hắn lấy lại tinh thần, làm cho bản thân tự tỉnh táo lại. Tuy hắn không có nhiều kinh nghiệm nhưng cũng biết tại nơi dã ngoại này, việc canh gác quan trọng như thế nào. Việc đó quan hệ đến sự an nguy của mọi người, hắn không thể cẩu thả. Nếu đã giành lấy công việc này, vậy hắn phải làm thật tốt, ít nhất thì cũng tốt hơn tên Ngải Huy chết tiệt kia.
Đống lửa đã cháy dịu lại. Một ngày nhiều mệt nhọc khiến mọi người không duy trì sự hưng phấn được lâu. Không gian nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Mọi người đều đã ngủ say.
Suốt đêm không có sự việc bất thường nào xảy ra.
Lúc Ngải Huy mở mắt, hắn thấy bầu trời xanh xa xa, đống lửa ban đêm giờ chỉ còn lạ một đốm tro tàn.
Chu Tiểu Hi đang dò xét, thấy Ngải Huy tỉnh lại thì ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng, gật đầu rồi tiếp tục dò xét. Mang theo bên mình một lũ cừu non mập mập như thế, hắn cũng chịu áp lực rất lớn. Lúc vui vẻ có thể khoe khoang đôi chút, còn lại hắn vẫn luôn rất nghiêm túc. Hắn biết được việc này quan trong thế nào.
Quả nhiên tinh nhuệ!
Ngải Huy bội phục trong lòng. Biểu hiện của Chu Tiểu Hi hơn hẳn những nguyên tu đại nhân hắn gặp trước kia. Thành phần tinh nhuệ của mười ba bộ quả nhiên khác biệt với những nguyên tu của các đoàn săn bắn khác.
Dần dần, các học viên đều tỉnh lại. Tới lúc mặt trời lên cao, tất cả mọi người đều tỉnh giấc. Sau khi làm vệ sinh cá nhân và thu dọn đồ đạc, mọi người lại tiếp tục một ngày di chuyển mới.
Đoan Mộc Hoàng Hôn canh gác trở về, hai vành mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.
“Tên vô tình vô nghĩa kia cũng đẹp mặt quá nhỉ!” Ngải Huy cảm khái.
Sau khi đội ngủ tập hợp, mọi người bắt đầu đi bộ tới những mục tiêu kế tiếp. Nghe các đồng học sôi nổi thảo luận, một số học viên lấy ra đồ ăn đã chuẩn bị sắn rồi ăn ngon lành. Ngải Huy cảm thấy chuyến này thật đúng là một chuyến ra ngoài đi chơi. Vì thấy không hợp với đội ngũ nên hắn đi lui về phía sau. Trên đường, người chịu trách nhiệm giảng giải chính là Hứa Phu Tử.
“Mục tiêu trước mắt của chúng ta là đi tới Cựu thổ. Trong các đồng học, có nhiều người đã từng tới nơi này. Nói theo một cách nào đó, chúng ta đang đi về cố hương của các ngươi. Cựu thổ không chỉ là quê cũ của một số đồng học ở đây mà nó còn là cố hương của tất cả chúng ta. Ngũ Hành Thiên lập nên không thể tách tới với Cựu thổ. Hai nơi này là đồng căn đồng nguyên. Chúng ta là huynh đệ, là thân nhân của nhau. Thời gian tới có rất nhiều học viên chúng ta sẽ gia nhập vào Ngũ Hành Thiên, cùng kề vai sát cánh chiến đấu. Đó là lúc chúng ta chiến đấu không chỉ cho Cựu thổ, không chỉ vì Ngũ Hành Thiên mà còn vì tương lai của tất cả chúng ta.”
Trong ánh nắng buổi sớm, Hứa Phu Tử vừa đi vừa cất giọng trang trọng nói, đám học viên rất tập trung lắng nghe. Chu Tiểu Hi không nói gì, hắn nhìn Hứa Phu Tử rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Ngải Huy chú ý thấy huấn luyện viên họ Chu có vẻ không hứng thú mấy, không rõ là vì nguyên nhân gì. Tại tiền tuyến, giữa Ngũ Hành Thiên và Cựu thổ vẫn tồn tại một bức màng ngăn cách vô hình. Không nhìn thấy nhưng luôn tồn tại.
Bản thân Ngải Huy không thấy Hứa Phu Tử nói có gì sai, bởi vì dù là Cựu thổ hay Ngũ Hành Thiên thì kẻ địch lớn nhất chính là hoang nguyên. Hơn nữa, hắn rất bội phục Hứa Phu Tử. Các phu tử Cảm Ứng tràng đều cảm giác được vấn đè này nhưng ít khi công khai nói ra. Hứa Phu Tử nói được, chứng tỏ hắn rất có dũng khí và ý chí.
Đương nhiên, Ngải Huy không quá để tấm tới điều này, vì với hắn, đó vẫn là những điều gì đó cao xa. Thế giới của hắn nhỏ hơn nhiều, không có chỗ cho những thứ như thế.
Sống sót. Trở nên cường đại hơn, sau đó có thể bảo vệ cho mấy người mà hắn quan tâm là đủ lắm rồi.
Ngải Huy đảo mắt nhìn bốn phía, bỗng dừng lại ở một cái gốc cây cách đó không xa. Hắn lại gần, ngồi xổm xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK