Mục lục
Ngũ Hành Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: gaygioxuong
Biên: Đậu bắp

Nguyên lực kết tinh đang điên cuồng sinh sôi thì giống như bị một bức tường chặn lại, lập tức rơi vào thế yếu..

Tiểu Sơn nhìn từ trên cao xuống, hai mắt tỏa sáng, có điểm đáng chú ý!

Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim, Khương Duy đảm nhiệm vị trí mũi tên vừa khéo là Kim Tu. Khương Duy có thể điều động nhiều Nguyên lực nhất, nhưng không phải toàn bộ Nguyên lực đều chuyển hóa thành Kim Nguyên Lực, một bộ phận Hỏa Nguyên Lực và Thổ Nguyên Lực vẫn giữ nguyên trạng trái, đây chính là nguyên nhân mấu chốt gây nổ.

Kim Nguyên Lực biến thành mũi tên, có hai cái tác dụng, một là xuyên thấu, tác dụng còn lại là hòa lẫn với hai loại Nguyên lực khác để tạo thành chất gây nổ.

Thật sự là một bố trí hoàn mỹ!

Tiểu Sơn không kìm được lại phải tán thưởng thêm lần nữa. Đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy thế trận chiến đấu căn bản Tiểu Phong Thỉ được bố trí hoàn mỹ đến như vậy. Có thể thấy được, năm người phối hợp với nhau ăn ý, hiển nhiên hằng ngày đã tập luyện với cường độ cao.

Trên thực tế, nếu xét theo mặt bằng Nguyên Tu, năng lực cá nhân của tiểu đội trước mặt thật sự rất bình thường. Năng lực cá nhân của Khương Duy không tồi, có thể cói là điểm sáng duy nhất trong số năm người, thời điểm tấn chức đại sư không còn quá xa. Nhưng năng lực cá nhân của bốn đội viên còn lại thì lại quá bình thường, nhất là ba Hỏa Tu. Bốn đội viên này, nếu so với chiến sĩ bình thường của Thính Phong Bộ, năng lực cá nhân còn kém quá xa.

Với năng lực cá nhân của mình, Khương Duy cũng chỉ có khả năng đảm nhiệm chức vụ tiểu đội trưởng, nhưng cường độ huấn luyện quân sự hàng ngày của y rất cao, đủ năng lực đảm nhiệm chức vụ ở tầng giữa.

Đương nhiên, chức vụ phó bộ thủ Thính Phong Bộ thì tuyệt đối không có khả năng.

Tiểu Sơn cho rằng cường độ huấn luyện quân sự hàng ngày của Khương Duy cao, thực sự là có nguyên nhân của nó. Một tổ đội có năng lực hạn chế như vậy, dưới sự dẫn dắt của y lại có biểu hiện nổi bật như thế, chủ yếu là nhờ vào trình độ cá nhân của Khương Duy. Ví dụ như, năng lực và cấp độ của Hỏa Tu thiếu hụt, không thể nào cung cấp đủ Hỏa Nguyên Lực, dùng trúc Lưu Ly để chứa đầy Tuyết Dung Nham chính là để bù đắp cho nhược điểm đó, tăng sức chiến đấu cho cả nhóm.

Ví dụ như, năng lực cá nhân của Thổ Tu không thể coi là quá mạnh, nhưng cát chảy trong phạm vi lớn lại có thể phát ra tác dụng phụ trợ rất nổi bật. Bức tường cát đang nâng Khương Duy, không những có thể gánh đỡ không ít lực tấn công thay cho y, mà còn có tác dụng bảo vệ.

Những điều đó có vẻ như chỉ là tiểu tiết, nhưng chính những tiểu tiết này đã thể hiện ra trình độ của Khương Duy. Cũng chính những tiểu tiết này đã giúp cho một nhóm người ô hợp thể hiện ra sức chiến đấu vượt khỏi phạm trù bình thường.

Hai mắt Tiểu Sơn thoáng hiện lên vẻ tán thưởng.

Nhưng, nếu chỉ đến được trình độ như thế này, vậy thì còn lâu mới đủ.

Tách, tiếng búng tay của lão lại đột ngột vang lên.

Con rồng băng đang bị cố định trên không trung nổ tung thành mảnh vụn. Muôn vàn mảnh vỡ tinh thể nhỏ bé, cuồng bạo giống như bão tuyết, bao phủ quanh nhóm người Khương Duy. Mỗi một mảnh vỡ nhỏ xíu đều giống như một hạt giống, hút lấy Nguyên lực kết tinh ở xung quanh rồi nảy mầm mọc dài ra.

Một cái lồng hình chuông cực lớn trong suốt bao bọc năm người Khương Duy vào bên trong. Tinh thể bên trong cái lồng đó sinh sôi với tốc độ chóng mặt.

Đám đông đứng ngoài xem thét lên kinh hãi, mọi người tỏ vẻ không đành lòng.

Nhóm Khương Duy không có chỗ nào để trốn.

Bên trong cái lồng, Khương Duy vẫn không có biểu hiện gì khác lạ, đại cung trong tay xoay ngang ở trước ngực, ngón tay phải đặt lên dây cung, đanh giọng quát: "Hai trúc, đột kích!"

Thổ Tu hiểu ý, khống chế dòng cát chảy dưới chân, nâng năm người xông thẳng về phía trước.

Trên tay mỗi Hỏa Tu có thêm hai khúc trúc Lưu Ly.

Không một chút lưỡng lự, ba người đồng loạt bóp nát trúc Lưu Ly của mình.

Oành, lửa bùng cháy càng dữ dội hơn lúc trước. Thái độ ba người trở nên nghiêm trọng, họ xòe tay ra hút. Lửa bị hút về bén lên người họ, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ cơ thể, ba người biến thành ba ngọn đuốc sống.

Đám đông lại thét lên kinh hãi.

Ba Hỏa Tu bốc cháy toàn thân, bắt đầu chạy như điên xung quanh Thổ Tu. Nếu như nhìn từ trên trời xuống, có thể thấy một tam giác lửa đang xoay tròn.

Trước mặt Thổ Tu, cát cuồn cuộn xoáy tròn, biến thành một cái lò bát quái ba chân màu nâu.

Ba người bốc cháy toàn thân chạy như điên trên xoáy cát, rất nhiều chùm lửa văng ra khỏi cơ thể họ rồi rơi vào bên trong cái lò ba chân. Cái lò ba chân đột nhiên đỏ rực, giống như đã bị nung đỏ.

Ngay lập tức, xoáy cát ở dưới chân giống như bị đun sôi, hàng loạt lớp sóng cát nối đuôi nhau đùn lên.

Trong những lớp sóng cát đang đùn lên có vô số điểm sáng rõ mồn một, chúng giống như một bầy cá bơi về phía Khương Duy. Toàn bộ bệ cát đang nâng Khương Duy biến thành trắng lóa như tuyết, cứ như được đúc bằng bạc.

Nguyên lực trong cơ thể Khương Duy được phát động toàn bộ, hai mắt y lấp lóe những điểm sáng mờ ảo.

Kim Nguyên Lực được truyền tới từ bức tường cát sau lưng càng lúc càng mạnh, càng lúc càng dày đặc, y có cảm giác cơ thể sắp nứt toác ra đến nơi. Trên thực tế, đó hoàn toàn không phải là ảo giác. Chỉ cần y sơ ý một chút, là cơ thể sẽ bị Kim Nguyên Lực cuồn cuộn đổ dồn tới từ phía sau lưng xé nát vụn ngay tại chỗ.

Y tập trung tinh thần khống chế Kim Nguyên Lực khủng bố đang sôi trào. Trên cây đại cung đang giơ ngang trước mặt, một vệt sáng chói mắt hiện ra, thình lình mọc ra một vật thể có hình thù giống như một cây châm nhọn.

Dòng xoáy cát đưa ba người họ không ngừng tiến lên phía trước.

Bên trên đình nghỉ mát, thái độ Tiểu Sơn lại trở nên nghiêm túc.

Đây là...

Lão chợt nhận ra mình vẫn đánh giá thấp nhóm người Khương Duy.

Tất cả những đánh giá lúc trước của lão đều sai lầm, Hỏa Tu yếu nhất vậy mà cũng có vai trò nhất định. Tuyết Dung Nham tỏa ra Hỏa Nguyên Lực vô cùng cường đại, mỗi một gã Hỏa Tu cần khống chế Hỏa Nguyên Lực được phóng thích ra từ Tuyết Dung Nham trong hai khúc trúc Lưu Ly. Theo nhìn nhận của Tiểu Sơn, việc đó vượt quá xa so với tầm năng lực của ba Hỏa Tu này.

Thế nhưng ba Hỏa Tu lại làm được.

Ba người cùng hút lửa để chúng bám lên toàn thân, như vậy họ có thể tăng cường khả năng khống chế ngọn lửa. Sở dĩ Tiểu Sơn chưa từng nghĩ tới biện pháp này là vì lão biết, khi toàn thân hấp thu ngọn lửa do Tuyết Dung Nham tỏa ra thì sẽ phải chịu đau đớn đến mức độ nào.

Trong trạng thái phải thừa nhận đau đớn như thế, ba người vẫn hành động như một, điều khiển ngọn lửa bay chính xác vào cái lò ba chân.

Tiểu Sơn không dấu được kinh ngạc, một phương thức chiến đấu thật liều mạng!

Chiến bộ nào cũng có lúc phải liều mạng, nhưng với trận Tiểu Phong Thỉ phổ biến nhất mà lại dùng cách thức chiến đấu liều mạng thì mới là lần đầu tiên lão nhìn thấy. Qua sự phối hợp khăng khít của cả nhóm, có thể thấy được rõ ràng, thường ngày họ đã tập luyện rất nhiều lần.

Làm vậy là để bù đắp cho sự yếu kém của năng lực cá nhân sao?

Tâm trạng Tiểu Sơn hơi rối rắm.

Nguyên lý thì rất dễ hiểu, nhưng số lượng Chiến bộ có thể làm được đã ít lại càng thêm ít. Ví như một Hỏa tu hấp thu lửa bám lên toàn bộ cơ thể, cần có năng lực chịu đựng kiên cường, ý chí cứng như sắt thép, kỷ luật nghiêm ngặt.

Trước mặt lão, Hỏa Tu có phẩm chất như vậy, không phải một mà là ba.

Trọng Vân Chi Thương không sợ binh biến sao?

Lão chợt nhớ ra, nghe đâu khi Trọng Vân Chi Thương tuyển chọn thành viên, Hỏa Tu phải vượt qua thử thách hỏa trì thì mới được chấp nhận. Lúc trước, không ai cảm thấy có gì khác lạ, chỉ cho rằng Sư Tuyết Mạn coi trọng ý chí hơn tất cả. Tới khi chiến thuật tháp pháo thịnh hành, giá trị Hỏa Tu tăng vọt, mọi người mới than thở Trọng Vân Chi Thương quá may mắn vì đã chọn lựa được những cá nhân tinh hoa nhất của Hỏa Tu.

Ai có thể nghĩ đến, Trọng Vân Chi Thương lại căn cứ vào năng lực chịu đựng của Hỏa Tu để thiết kế chiến trận chuyên biệt?

Trong lòng Tiểu Sơn không hề có một chút khinh thường nào đối với Trọng Vân Chi Thương. Lão không những nể phục sự kiên định của Hỏa Tu, mà còn nể phục cách làm khác người của Trọng Vân Chi Thương.

Trong lòng lão đột nhiên sinh ra lưỡng lự.

Trong lúc lão đang suy nghĩ lan man, dòng xoáy cát mang theo toàn bộ trận hình Tiểu Phong Thỉ đã sắp đánh vào cái lồng hình chuông bằng tinh thể đang lớn lên với tốc độ chóng mặt.

Khương Duy bất động như một bức tượng, cuối cùng đã động, tay phải y kéo dây cung.

Hai đầu đại cung đột nhiên tỏa sáng chói lọi, toàn bộ khoảng không giữa thân cung và dây cung đã bị kéo căng lấp lánh như một dòng chảy ánh sáng. Nhìn giống như y đang nâng một cái quạt ánh sáng chói lọi trên tay.

Ánh sáng chói lọi ở hai đầu dây cung dồn hết về chính giữa, cái quạt bằng ánh sáng chợt khép lại.

Một mũi tên ánh sáng chói lọi lớn như một cây lao, hiện ra trên dây cung.

Phựt!

Dây cung lóe sáng.

Vẻ mặt không biến đổi, Khương Duy kéo dây cung nhanh như chớp, lại là một mũi tên!

Uỳnh!

Nguyên lực kết tinh trong suốt như băng ở trước mặt bị phá thủng một lỗ lớn, nhưng ngoài rìa lại nhanh chóng sinh sôi lấp đầy trở lại. Mũi tên ánh sáng thứ hai lại tiếp tục bắn phá vào, khoét lỗ thủng vừa rồi sâu thêm vài thước.

Phựt phựt!

Uỳnh uỳnh!

Trong vầng sáng chói mắt, động tác Khương Duy nhanh đến mức tận cùng, mắt mọi người hoàn toàn không theo kịp tốc độ kéo cung của gã, chỉ có thể đôi lúc bắt được hình ảnh trong chớp mắt.

Những mũi tên sáng chói liên tục hiện ra trên dây cung vẫn cứng cáp như trước, nhưng chẳng bao lâu sau, bàn tay đang kéo dây cung đã đầm đìa máu tươi.

Được Kim Nguyên Lực sắc bén rót vào, dây cung dường như đã biến thành một lưỡi đao bén nhọn.

Nhưng vẻ mặt Khương Duy vẫn thản nhiên, y dường như không hề cảm thấy đau đớn, chỉ máy móc kéo rồi thả dây cung.

Trong ánh sáng chói lọi, tiếng nổ ầm ấm lẫn vô vàn đốm sáng vỡ vụn bay tán loạn, họ xông lên với tốc độ chóng mặt.

Cuổi cùng Tiểu Sơn cũng hiểu ra, vì sao Hỏa Tu lại liều mạng như vậy, vì sao lại thi hành chiến thuật giống như hành xác như vậy. Bởi vì viên tướng lĩnh Khương Duy đã làm gương cho binh sĩ.

Một chân lý đơn giản làm sao, nhưng có bao nhiêu Chiến bộ có thể làm được?

Thính Phong Bộ chinh chiến sa trường, dường như là việc đã rất lâu rồi...

Không hiểu sao, lão đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Đúng vậy, những người này chỉ có năng lực nhỏ yếu, xuất thân hèn mọn, nhưng lại chiến đấu quên mình như vậy, chấp nhận dùng phương thức tra tấn bản thân này chiến đấu, chỉ vì thắng lợi.

Lòng dũng cảm đốt lên bằng máu như muốn thiêu cháy cả trời xanh như vậy, đúng ra... phải xuất hiện ở Thính Phong Bộ chứ!

Đại nhân, ngài nên nhìn những người này!

Không chịu kiếp sống hèn, nguyện chết vì lý tưởng...

Tiểu Sơn đột nhiên mất hứng.

Nhóm người Khương Duy đang điên cuồng xông ra, hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài ra sao. Gương mặt trở nên vặn vẹo, mỗi người họ đều đã dốc hết toàn bộ lực sức lực. Mũi tên ánh sáng chỉ cần hơi chậm lại một chút, lỗ hổng vừa mới nổ tung sẽ lại khôi phục. Khương Duy liều lĩnh, điên cuồng kéo dây cung.

Trong đầu không còn một ý nghĩ nào khác.

Chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

Xông lên! Xông lên!

Nhìn qua lớp Nguyên Lực kết tinh trong suốt, hình thể người đàn ông trung niên trở nên mờ nhạt vặn vẹo. Dù hai mắt đã đỏ sọng nhưng Khương Duy vẫn không nháy mắt lấy một cái.

Càng lúc càng gần!

Ba trượng, hai trượng, một trượng...

Khương Duy càng lúc càng hưng phấn. Y không không biết có thể giành thắng lợi không, nhưng y biết chắc nếu càng tới gần, cơ hội của mình sẽ càng lớn!

Xoảng!

Xông ra khỏi lồng giam bằng Nguyên lực kết tinh, Khương Duy chợt cảm thấy áp lực lên cơ thể biến mất, tầm mắt trở nên trong sáng, hình thể mục tiêu hiện ra rõ ràng ràng.

Gần trong gang tấc!

Kéo dây cung, y không một chút do dự rót sạch toàn bộ Nguyên lực còn sót lại vào cây cung.

Nhắm bắn!

Phựt, tay y bỗng nhiên nhẹ bẫng, dây cung đã đứt.

Y ngây người. Dây cung đứt đoạn văng ra, như một con dao sắc bén cắt vào cơ thể, tạo thành hai vết thương mà y vẫn sững sờ không hề phát hiện ra.

Vương Duệ trốn tít ở đằng xa, bỗng nhiên gào lên: "Giết hắn đi!"

Không khí dường như đông đặc lại.

Vương Duệ gào lên luôn mồm: "Giết hắn đi! Mau giết hắn..."

Bốp, Tiểu Sơn chẳng thèm quay đầu lại, tiếng vỗ tay đột ngột vang lên. Tiếng gào của Vương Duệ đột ngột im bặt, hắn ta đã bị giam cầm.

Mắt Tiểu Sơn nhìn lướt qua Hà Mẫn đang hôn mê, nhìn sang Khương Duy đang kinh hồn bạt vía với bàn tay be bét máu, rồi đến Thổ Tu dù đang run lẩy bẩy nhưng vẫn đang trợn mắt nhìn mình, cuối cùng là ba Hỏa Tu mà thân thể vẫn còn vài chỗ đang bén lửa.

Lão thản nhiên nói: "Đứa nhỏ này thích hợp với các ngươi hơn, cố gắng bồi dưỡng nó cho tốt!"

Khương Duy ngẩng phắt đầu lên, hầu như không thể tin vào tai mình.

Tiểu Sơn quay người, bay lên trời, trên không trung vang vọng lời lão.

"Sau này gặp lại trên chiến trường!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK