Mục lục
Ngũ Hành Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Mạc Trần

"Lâu Lan, có phát hiện gì không?" Ngải Huy mong đợi hỏi Lâu Lan.

Sở dĩ hắn kiên trì đem huyết tinh về tới là bởi vì hắn có một Lâu Lan vạn năng, nói không chừng Lâu Lan sẽ có phát hiện gì sao.

"Rất xin lỗi không có, Ngải Huy." Lâu Lan lắc đầu: "Loại tinh thể này hoàn toàn khác với những tinh thể Lâu Lan đã gặp qua. Độc tính bên trong Tinh thể đã biến mất, chuyển hóa thành một loại lực lượng phi thường kỳ quái, khả năng chính là Huyết linh lực Ngải Huy đã nói. Nhưng mà trong sa hạch của Lâu Lan không có ghi chép về loại lực lượng này. Ngải Huy, tài liệu hoàn toàn mới thì cần phải có thời gian dài nghiên cứu mới có thể phát hiện được công dụng của nó."

Ngải Huy có phần thất vọng, nhưng nghĩ lại điều này cũng không phải là kỳ quái gì, nếu như dễ dàng như vậy, thành chủ phủ đã sớm phát hiện ra rồi.

"Không cần phải xin lỗi, Lâu Lan, ngươi đã rất lợi hại rồi, mọi người đều rất bội phục và thích ngươi."Ngải Huy chân thành nói.

"Thật sao? Ngải Huy."Lâu Lan mở to hai mắt, có phần không thể tin được.

"Đương nhiên!"Ngải Huy bỗng nhiên rướn cổ họng gọi: "Mọi người nói coi, Lâu Lan giỏi hay không? Có ai thích Lâu Lan không?"

"Đương nhiên giỏi!"

"Lâu Lan là Sa Ngẫu trâu nhất!"

"Lâu Lan ta yêu ngươi!"

"Lâu Lan ta muốn dẫn ngươi về nhà!"

. . .

Lâu Lan thoáng ngây người, nhưng theo đó liền cười đến nỗi con mắt biến hai cái trăng non cong cong, nó rất hân hoan nói: "Lâu Lan cũng yêu mọi người!"

Hưng phấn, Lâu Lan sàn sạt biến thành từng cái bánh xe cát: "Lâu Lan Đại bảo kiện tới rồi!"

Bánh xe cát lăn phần phật một cái rồi sụp tan ra, lăn lên lưng mọi người, lăn qua lăn lại trên lưng mọi người.

"Ha ha ha, thật ngứa!"

"Ha ha ha!"

. . .

Nhìn một màn chơi đùa nháo nhào trước mắt, ánh mắt lành lạnh của Ngải Huy nhu hòa rất nhiều. Câu nói mà Lâu Lan đã nói qua kia luôn khiến hắn khó mà quên

Người nào sẽ nhớ một cái Sa Ngẫu chứ?

Rất nhiều người sẽ nhớ kỹ ngươi, Lâu Lan.

Ngải Huy tại trong lòng thầm nói.

Sư Tuyết Mạn có phần bất đắc dĩ mà lắc đầu, kế hoạch huấn luyện nàng định ra cho mọi người đã bị Ngải Huy làm xáo trộn, cảnh tượng vô cùng vui vẻ trước mắt lại khiến nàng không nỡ quấy rầy.

Chiến đấu tàn khốc hàng đêm, tận mắt nhìn thấy đồng bạn của mình chết ngay tại chỗ, luôn bị tử vong uy hiếp, tựa như bầu trời băng lãnh bao phủ khói đen, không chỗ nào có thể trốn. Thần kinh mỗi người đều căng thẳng, chiến đấu vì sự sinh tồn của mình.

Học viên đùa đùa giỡn giỡn trước mắt mới khiến người trong giây lát nhớ tới bọn họ vẫn là một đám hài tử.

Nàng không tự chủ nhìn về phía Ngải Huy, lúc này, đôi mắt băng lãnh thê lương của thiếu niên tựa như ánh nắng chiếu rọi bầu trời, ấm áp ôn hòa.

Nàng ngớ ra một cái, lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ ấm áp như vậy toát ra từ trên người Ngải Huy.

Cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, Ngải Huy ngẩng đầu qua, nhìn thấy chính là “Thiết nữu lam bạch”, hắn do dự một chút, lẩm bẩm nói thầm: "Có nên nói hay không nhỉ?"

"Nói cái gì?"Sư Tuyết Mạn buột miệng hỏi, hỏi xong, nàng liền cảm thấy có chút xấu hổ.

"Vậy ta nói đây."Ngải Huy đi thẳng về phía Sư Tuyết Mạn, thần tình nghiêm túc, giống như vừa mới làm ra một quyết định rất quan trọng.

Sư Tuyết Mạn khó giải thích mà cảm thấy rất khẩn trương, nàng đè nén cảm xúc, duy trì bình tĩnh và trấn định, không biết vì sao tim bắt đầu đập mạnh.

Ngải Huy đi tới bên cạnh Sư Tuyết Mạn, ho nhẹ một tiếng: "Cái này Thiết. . . Ách, nữ thần a. . ."

Đối với Sư Tuyết Mạn mà nói hai chữ "Nữ thần " là hai chữ rất bình thường. Từ nhỏ đến lớn, nàng không biết được bao nhiêu người gọi như thế, ngay cả đội ngũ hiện tại, mọi người cũng đều xưng hô nàng như thế. Nàng biết rõ hai chữ này càng nhiều là tán dương dung mạo nàng, nàng cũng không hẳn là đến nỗi quá chán ghét, nhưng cũng không phải là thích.

Nhưng không biết vì sao, nghe Ngải Huy nói hai chữ "Nữ thần ", tim nàng lại đập nhanh hơn rồi, bộp bộp bộp, giống như âm vang.

"Ta cũng đã cứu ngươi không ít lần rồi." Vẻ mặt Ngải Huy thâm trầm: "Tục ngữ nói rất đúng, ân cứu mạng phải dùng tiền báo đáp. Ta không phải lừa ngươi a, cũng đã là sinh tử chi giao, nếu như ta là công phu sư tử ngoạm thì cũng không thể nào nói nổi, ngươi thì sao chứ, ý tứ ý tứ. . ."

Mặt Sư Tuyết Mạn đen như đáy nồi, Vân Nhiễm Thiên trong tay soạt một cái chỉ thẳng Ngải Huy, lạnh lùng nói: "Tới đánh một trận đi!"

"Có chuyện bình tĩnh nói a!" Ngải Huy cười ha ha: "Cái gọi là làm ăn không thể tính nhân tình, nhân gian tự có chân tình, ha ha ha, không được thì quên đi, vậy quên đi, ha ha ha. . ."

Đánh nhau với Thiết nữu lam bạch? Ngải Huy cảm thấy đầu không bình thường mới làm một việc ngốc như vậy!

Trong ánh mắt phẫn nộ của Sư Tuyết Mạn, Ngải Huy xám xịt chạy vào trong phòng.

Ai, mộng tưởng phát tài tan tành rồi.

Muốn kiếm ít tiền dễ dàng sao!

Ánh mắt Ngải Huy dừng lại ở huyết tinh trên bàn, không khỏi cảm thán cuộc sống gian khổ, Huyết tinh cũng là hắn muốn kiếm một khoản tiền tài, bây giờ cũng đã tan tành.

Thưởng thức huyết tinh, trong lòng ai thán, Ngải Huy không tự chủ tập trung chú ý vào Huyết tinh.

Huyết tinh óng ánh trong sáng toát ra màu đỏ sậm, nếu như để gần liền có thể nhìn thấy tơ máu đỏ cực nhỏ ở bên trong. Huyết tinh phẩm chất cứng rắn trầm trọng, âm thanh thình thịch tương tự như tảng đá.

Khiến Ngải Huy cảm thấy ngoài ý muốn nhất không có gì khác hơn chính là Huyết tinh không có chút xíu hương vị ngọt ngào đặc thù nào của Huyết độc.

Lâu Lan nói Huyết tinh không có độc tính.

Rất khó tưởng tượng, khối bảo thạch màu đỏ này dĩ nhiên là do máu tươi kết tinh thành. Đây là một loạt biến hóa không thể tưởng tượng nổi, khiến Ngải Huy càng thêm mấy phần e sợ Thần huyết.

Thần huyết đã phá vỡ rất nhiều thứ, mà người sáng tạo ra tất cả điều này đã không thể dùng từ thiên tài để hình dung.

Thảo nào đám người lão đầu bị đánh cho thê thảm như vậy.

Nhớ tới lão đầu nói bên trong Huyết tinh ẩn chứa Huyết linh lực, trong lòng hắn nảy sinh ý nghĩ, hoặc là thử xem Huyết băng vải của mình? Hắn thử dùng Huyết tinh chọi qua Huyết băng vải một cái, khiến hắn thất vọng chính là Huyết băng vải không có chút phản ứng nào.

Chẳng lẽ là lần trước ăn quá no?

Sau lần Huyết luyện kia, Huyết băng vải không còn chút hứng thú nào với Độc huyết. Ngải Huy biết rõ băng vải nhất định đã phát sinh biến hóa gì đó, nhưng mà hắn lại không biết phải sử dụng Huyết băng vải như thế nào. Hiện tại tác dụng duy nhất của Huyết băng vải chính là dụng cụ phòng hộ, lợi dụng đặc tính đao kiếm khó tổn thương của nó giảm đi cho Ngải Huy không ít thương tổn.

Huyết linh lực. . . Linh lực?

Mình còn có thứ gì có dính dáng với linh lực chứ? Kiếm thai? Ngải Huy cũng không dám hấp thu Huyết tinh, vạn nhất xảy ra chuyện gì, thần tiên cũng cứu không được mình.

Vậy thì còn có cái gì?

Con mắt Ngải Huy sáng ngời, Long Tích Hỏa!

Trên thân kiếm Long Tích Hỏa khảm bảy viên Hải bảo, Hải bảo là cái gì? Hải bảo là pháp bảo Tu chân trước đây, sau khi bị Ngân Vụ hải ăn mòn còn lưu lại bộ phận không cách nào bị ăn mòn. Nếu đã là pháp bảo, vậy đương nhiên là có liên quan với linh lực.

Hai cách gọi Hải bảo và Hải tra này, thể hiện ra hai loại thái độ của mọi người đối với nó. Ngải Huy còn là càng thích cách gọi Hải bảo hơn, có thể trải qua nghìn năm ăn mòn mà không bị tiêu vong, vị tất có bao nhiêu tác dụng, nhưng mà phẩm chất cứng rắn là không thể nghi ngờ.

Ngải Huy lấy Long Tích Hỏa cầm ra.

Bảy viên lăng tinh màu đỏ sắp hàng trật tự trên thân kiếm Long Tích Hỏa.

Lăng tinh của Long Tích Hỏa và Huyết tinh đều là màu đỏ, nhưng màu sắc và độ sáng bóng của hai thứ có khác biệt rất lớn. Hình dạng Lăng tinh trên Long Tích Hỏa càng thêm có quy tắc, mà hình dạng Huyết tinh thì không quy tắc chút nào.

Bởi Lăng tinh là vớt ra từ Ngân Vụ hải, nó vốn là pháp bảo gì, đã không thể biết được. Nhưng mà xem xét theo vẻ sáng bóng và tính chất, chắc chắn phải là xuất từ cùng một kiện pháp bảo.

Ngải Huy thử đưa Huyết tinh tới gần viên lăng tinh đầu tiên trên chuôi kiếm.

Tư!

Một lũ điện lưu từ Huyết tinh truyền đến, đầu ngón tay Ngải Huy tê rần.

Ngải Huy lại bất chấp ngón tay tê dại, hắn trừng lớn con mắt nhìn chằm chằm thân kiếm, e sợ bỏ qua bất cứ một cái chi tiết gì.

Huyết tinh đỏ sậm bắt đầu hòa tan, hóa thành một bãi máu chảy dọc theo thân kiếm, một lũ dao động đặc biệt hấp dẫn tinh thần Ngải Huy.

Đây là linh lực sao?

Huyết tinh dịch thể màu đỏ bao phủ toàn bộ thân kiếm, chậm rãi thấm vào trong lăng tinh.

Tư tư tư!

Điện lưu thật nhỏ lập lòe bất định trên thân kiếm.

Lăng tinh tựa như dã thú tham lam đói khát, không ngừng thu nạp huyết tinh dịch thể.

Khi một lũ Huyết tinh dịch thể đỏ sậm sau cùng rót vào Lăng tinh, tư, từ viên lăng tinh đầu tiên đến viên lăng tinh sau cùng, một chùm điện lưu càng dài hơn vừa rồi thoáng hiện.

Khi lũ điện lưu này biến mất, Long Tích Hỏa an tĩnh trở lại.

Ngải Huy ngơ ngác nhìn Long Tích Hỏa trước mặt, nét tươi cười cành lúc càng rõ trên khóe miệng hắn, hắn nhịn không được ngửa mặt lên trời cười dài.

"Ha ha ha. . ."

Sau khi cười dài xong, Ngải Huy bình tĩnh lại, tỉ mỉ quan sát Long Tích Hỏa của mình.

Lăng tinh nguyên bản màu đỏ, màu sắc nhạt đi một ít. Nếu như không phải Ngải Huy cục kì quen thuộc Long Tích Hỏa của mình thì chỉ sợ biến hóa rất nhỏ đó rất khó phát hiện. Đưa tới gần, Ngải Huy phát hiện một dòng thiểm điện thật nhỏ, lũ thiểm điện này phi thường nhỏ, phải tỉ mỉ nhìn mới có thể thấy, giống như đọng lại tại trong lăng tinh, mỗi một viên đều có, vừa đúng nối liền thành một đường thẳng tắp.

Tỉ mỉ nhìn chăm chú nửa ngày, Ngải Huy mới chú ý tới, lũ thiểm điện này là xuyên lui xuyên tới trên bảy viên lăng tinh này, chỉ bất quá tốc độ của nó quá nhanh rồi, mới khiến cho người ta có cảm giác nó xỏ xuyên qua toàn bộ Lăng tinh.

Ngải Huy trong lòng tán thán, thế nào làm được?

Bảy viên lăng tinh cũng không phải dính vào nhau, mà mỗi một viên đều có khoảng cách nhất định, ở giữa là thân kiếm. Nhưng lũ thiểm điện nhỏ như sợi tóc này lại có thể không nhìn cách trở, xuyên qua đi tới đi lui.

Đây là pháp bảo thời đại tu chân sao?

Thực sự là thần kỳ a! Ngải Huy không khỏi hoài niệm, so với sự huy hoàng thời đại tu chân, Ngũ Hành Thiên hiện tại chỉ là đứa trẻ sơ sinh.

Hắn nhảy dựng lên, nắm Long Tích Hỏa lên, huy vũ mấy cái.

Không có biến hóa gì.

Hắn thử một chiêu Tà Thiết, trên thân kiếm đột nhiên sáng lên quang mang, nhưng vào lúc này, một lũ điện mang tại trong kiếm quang chợt lóe rồi biến mất.

Quả nhiên hữu dụng!

Ngải Huy trong lòng vui mừng quá đỗi, nếu như kiếm chiêu có chứa hiệu quả của thiểm điện, đó là như hổ thêm cánh. Vừa rồi mình bị điện giật một cái, ngón tay tê dại. Tuy rằng hiệu quả mất cảm giác không đủ mạnh, nhưng vẫn là hữu dụng. Tại trong chiến đấu kịch liệt, bất cứ biến hóa thật nhỏ gì đều có thể đánh vỡ cân đối.

Kinh nghiệm chiến đấu phong phú, trong đầu Ngải Huy đã hiện lên mấy loại biện pháp có thể lợi dụng điện lưu. Hơn nữa theo quá trình biến hóa vừa rồi, Ngải Huy tin tưởng, chỉ cần có càng nhiều huyết tinh, thiểm điện có thể trở nên càng thêm cường liệt.

Hắn còn phải thử một chiêu.

Hắn muốn nhìn một chút, khi dùng nguyên lực thúc đẩy kiếm chiêu thì Long Tích Hỏa sẽ phát sinh biến hóa gì?

Có cái gì so với Huyền Nguyệt càng thích hợp hơn?

Hắn xách Long Tích Hỏa, đi tới trong viện, mọi người đã tu luyện trở lại.

Ngải Huy trầm giọng nói: "Ta muốn thử chiêu rồi, mọi người tản ra một chút."

Mập mạp hành động nhanh nhất, lập đật ôm trọng thuẫn ngồi ở trong góc, mượn cơ hội để lười biếng.

Mọi người không khỏi ngừng lại, tản ra mở một không gian trống.

Tất cả ánh mắt đều tụ tập tại Ngải Huy đang nâng kiếm đứng bên trong sân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK