Biên: Đậu bắp
Ra khỏi phòng họp, đám người Hắc Nham ngây người ra như tượng, sau đó mặt mũi co rúm.
Bầu trời bị một vật thể khổng lồ che mờ, phủ bóng lên toàn bộ nơi đóng quân. Một ngọn núi đáng sợ đang lơ lửng trên đầu bọn họ, cảm giác áp lực không thể chống đỡ nổi, khiến cho mọi người dựng đứng tóc tai, thiếu chút là ngạt thở. Ai cũng lo lắng, chỉ sợ nó đột nhiên rơi xuống.
Quả thật là Trấn Thần Phong!
Vầng sáng bên ngoài Trấn Thần Phong không ngừng xoay tròn, khiến mọi người không thể nhìn xuyên qua.
Đám người Hắc Nham nhìn nhau, tất cả đều chợt cảm thấy chột dạ.
Có vài người thầm hoài nghi đây là một cái bẫy do Hắc Nham sắp đặt trước. Vừa mới bắt đầu bàn bạc gia nhập Đại Tông thì Trấn Thần Phong xuất hiện, trùng hợp tới mức đáng nghi!
Một Nguyên Tu bay từ Trấn Thần Phong xuống, gầm gừ hỏi: "Bộ thủ Hắc Nham có đây không?"
Vẻ kinh hoảng lướt qua mắt, nhưng Hắc Nham vẫn cắn răng đứng ra: "Tại hạ Hắc Nham, không biết vị đại nhân nào đang trấn giữ bên trên?"
Đối phương quát lớn: "Đại nhân là ai, ngươi có quyền hỏi hay sao?"
Những người khác câm như hến, thầm nghĩ bụng, không biết vị đại nhân nào đang ở trên kia? Đến giờ, Chiến bộ còn sức chiến đấu, nghe nói chỉ có Phong Bộ, chẳng lẽ là Niên đại nhân? Một số người còn suy đoán, không lẽ là Diệp phu nhân?
Trong lòng mọi người ngạc nhiên lẫn khó hiểu. Hắc Nham thầm than không ổn, đối phương hiển nhiên đến với ý đồ không tốt, nhưng gã lại không dám chống đối, đành gắng gượng hỏi: "Không biết đại nhân có gì sai bảo?"
Nguyên Tu nghiêm mặt, quát lớn: "Đại nhân có lệnh, bất cứ Chiến bộ nào rút về hậu phương, đồ quân nhu, vật tư và thợ thủ công sẽ phải để lại hết."
Máu chợt dồn hết lên mặt Hắc Nham, gã phẫn nộ ra mặt nói: "Dù là thành Thiên Tâm cũng không có quyền giữ vật tư và thợ thủ công của chúng ta! Ta muốn nhìn xem, vị đại nhân nào mà lại mạo hiểm gây hấn với cả thiên hạ như thế. Các vị bộ thủ, còn ai dám ra mặt cùng ta không?"
Không ai lên tiếng đáp lại. Còn chưa biết rõ tình hình ra sao, không một ai muốn làm chim đầu đàn cả.
Nguyên Tu đứng im như tượng, thái độ lạnh lùng: "Phải chăng ngươi muốn chống lệnh?"
Hắc Nham thầm than trời. Gã thật sự không tài nào ngờ tới lại không có ai lên tiếng ủng hộ mình, bèn cắn răng nói: "Đại nhân quý bộ thật sự ép người quá đáng! Hoàng Sa Bộ ta tình nguyện cống hiến một phần sức lực, thế nhưng..."
"Vậy có nghĩa là chống lệnh rồi!" Nguyên Tu thản nhiên nói, đột nhiên nghiêm giọng quát lớn: "Đại nhân có lệnh, người nào chống lại, giết không tha!"
Vừa dứt lời, một kiếm ảnh trắng muốt như tuyết bắn từ Trấn Thần Phong xuống, mục tiêu là Hắc Nham.
Hắc Nham giận tím mặt: "Đồ ăn cướp, ngươi dám..."
Gã thấy mình giống như đang bị một con Hoang Thú đáng sợ nhìn chằm chằm, lông tóc toàn thân dựng đứng, cảm giác nguy hiểm len lỏi vào từng lỗ chân lông khắp toàn thân. Trong thời khắc sống chết, toàn bộ Nguyên lực điên cuồng vận chuyển, cơ thể gã trông nặng nề hẳn lên, da dẻ biến thành đen thui, cứng rắn như đá, trở nên sáng bóng.
Sáng bóng như gương.
Đại sư chi đạo của gã, Nham Chi Biến!
Dùng Nguyên Lực để thay đổi bản chất máu thịt, mô phỏng ra trạng thái thạch hóa đặc biệt, đó là Nham Chi Biến. Tình trạng thạch hóa hiện giờ của gã được mô phỏng theo một trong những loại đá cứng rắn nhất, Hắc Tinh Thiết Nham. Hắc Tinh Thiết Nham là loại đá mà đao kiếm khó có thể chém sứt mẻ, sức phòng ngự cực kỳ kiên cố, chiêu này đã giúp cho gã vô số lần tìm được đường sống trong cõi chết.
Chỉ cần không chết, bị thương có đáng là gì, gã chẳng sợ hãi một chút nào.
Kiếm ảnh nhanh như sét đánh, chỉ trong chớp mắt đã bay đến người gã.
Phốc.
Cơ thể gã cứng đờ, biểu cảm trên mặt đột nhiên đông cứng.
Ngực gã đột ngột xuất hiện một lỗ thủng trống hoác to cỡ miệng chén ăn cơm, xuyên thẳng ra sau lưng. Kiếm ảnh vẫn còn dư lực, như đao cắt đậu hũ, xuyên thẳng xuống đất, ngay cả bụi bặm cũng không bay lên lấy một hạt, chỉ để lại một cái hố sâu không thấy đáy.
Yên tĩnh như cõi chết.
Toàn bộ những bộ thủ còn lại ngây ra như phỗng.
Bọn họ đã dự đoán đối phương có khả năng sẽ giết gà dọa khỉ, có khả năng sẽ sử dụng thủ đoạn cứng rắn, nhưng cảnh tượng xảy ra trước vẫn khiến bọn họ sợ hết hồn. Đối phương quả quyết tàn nhẫn, khiến tinh thần họ hoàn toàn sụp đổ. Hơn nữa, kiếm ảnh vừa rồi còn hơn cả đáng sợ.
Bản thân Hắc Nham là bộ thủ một bộ, tuyệt đối không phải kẻ yếu. Đại sư chi đạo Nham Chi Biến của gã, từ trước tới nay nổi tiếng bởi lực phòng ngự kiên cố lẫn sức sống dẻo dai, nhiều lần gã rơi vào những trận chiến gian khổ nhưng vẫn không mất dù là một sợi tóc.
Bịch, Hắc Nham trợn trừng mắt, đổ ngửa ra phía sau như một cây cọc gỗ.
Không còn hơi thở sự sống!
Mặt mày mấy bộ thủ tái nhợt, hai tai ù đặc, đầu óc như mơ ngủ.
Đối phương không ngờ lại giết Hắc Nham... không ngờ thật sự dám giết Hắc Nham!
Thậm chí còn nhanh chóng gọn ghẽ đến thế, chỉ dùng có một kiếm...
Điên rồi hay sao?
Chẳng lẽ vị đại nhân đang ở trên Trấn Thần Phong không sợ sẽ làm cho nhiều người tức giận, ùa lên tấn công hội đồng hay sao? Chẳng lẽ người đó không biết hành vi thổ phỉ như vậy sẽ gây ra tiếng xấu muôn đời cho mình hay sao? Chẳng lẽ...
Không có chẳng lẽ gì hết, thi thể lạnh lẽo trên mặt đất của Hắc Nham đã thay cho câu trả lời.
Đúng lúc này, từ trên Trấn Thần Phong lại có hai Nguyên Tu khác xốc nách theo một người nam bay xuống. Tay chân người nam đó dường như đã nhũn ra, mặt trắng bệch không còn chút máu, toàn thân run rẩy nhìn thi thể Hắc Nham đang nằm trên mặt đất.
Đứng trên Trấn Thần Phong, gã đã tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình bộ thủ đại nhân bị đánh chết.
Cho đến lúc này, gã vẫn còn không dám tin, người ta lại dám thẳng tay giết bộ thủ Hắc Nham. Đầu óc gã trống rỗng, nỗi sợ hãi khôn cùng chiếm cứ cả thể xác lẫn tinh thần gã, bản thân xuống tới mặt đất như thế nào gã cũng không biết.
"Nghe rõ chưa?"
Giọng nói văng vẳng như đang vọng về từ một nơi xa xăm, gã ngơ ngác há hốc mồm nhìn đối phương.
Nhìn mặt tù binh, Kiếm Tu của Lôi Đình Chi Kiếm đã biết ngay những gì mình vừa nói chẳng có tác dụng gì. Y lạnh lùng hừ một tiếng, bực bội lặp lại một lần nữa: "Toàn bộ vật tư, toàn bộ thợ thủ công, nghe rõ chưa? Nếu ngươi dám gian dối dù chỉ là một chút, hậu quả ra sao, chắc ngươi biết rồi!"
Khi nói câu cuối cùng, ngữ điệu trở nên hung dữ.
Tù binh giật mình đánh thót, nói cà lăm: "Vâng vâng vâng, tiểu nhân hiểu rồi, hiểu rồi, hiểu cả rồi!"
"Sao còn không nhanh lên?"
Tù binh sấp ngửa chạy đi sắp xếp. Gã biết rõ Chiến bộ nhà mình như lòng bàn tay, vật tư có những gì, thợ thủ công là ai, tất cả đều nằm trong đầu gã. Về phần những đội viên khác của Chiến bộ Hoàng Sa, đến lúc này vẫn không có ai dám đứng ra chống đối.
Ngay cả đại nhân Hắc Nham mạnh nhất mà còn bị đối phương một kiếm bêu đầu, ai còn dám đứng ra?
Người Nguyên Tu đi xuống đầu tiên là Cố Hiên. Y quay đầu nhìn sang phía những bộ thủ khác vẫn còn đang sợ cháng váng. Lúc trước, khi y nghe thấy Hắc Nham nói "Các vị bộ thủ", trong lòng đã nổi cơn kích động, cơ hội! Cứ tưởng rằng chỉ có một con dê béo, có ngờ đâu lại bắt được cả một đám!
Cố Hiên có kinh nghiệm giang hồ phong phú, kinh nghiệm đen ăn đen cũng phong phú chẳng kém, thản nhiên nói: "Tất cả hãy phái người trở về, ai đưa vật tư và thợ thủ công đến nhiều hơn thì người đó sẽ được về trước."
Các bộ thủ liếc mắt nhìn nhau, rồi lập tức quay sang căn dặn hộ vệ của mình.
Bên trên Ngư Cốt Đầu, Kiều Mỹ Kỳ chết lặng. Lão là người làm ăn, có bao giờ nhìn thấy hành vi ăn cướp trắng trợn giữa ban ngày như thế này bao giờ.
Lão vừa lo lắng lại vừa lưỡng lự hỏi: "Ờ, làm vậy có được không?"
Ngải Huy thản nhiên đáp: "Có gì mà không được?"
Kiều Mỹ Kỳ nuốt nước bọt: "Sẽ không làm nhiều người nổi giận đấy chứ?"
Ngải Huy cười hề hề: "Khi rút từ tiền tuyến về, bọn họ đã mất hết ý chí, không còn lòng dũng cảm hy sinh quên mình nữa, chỉ là một đám ô hợp đã vỡ mật. Chúng ta lại chẳng hề có ý định lấy mạng của bọn họ, chỉ mất chút tiền tài vật tư lẫn thợ thủ công, bọn họ sẽ không phản kháng."
"Thế nhưng..."
Ngải Huy hờ hững nói: "Chẳng phải Thiên Ngoại Thiên này là nhà của chúng ta, không phải, là nhà của mọi người hay sao. Nếu là đã là nhà của mọi người, vậy thì có sức bỏ sức, có tiền bỏ tiền. Những vật tư này giữ trong tay bọn họ quả thật là lãng phí, nếu sử dụng đến thì phải sử dụng vào tiền tuyến, thế mới gọi là tận dụng được tối đa công dụng của chúng."
Nhìn xe nối đuôi nhau vận chuyển vật tư lên trên Ngư Cốt Đầu, Kiều Mỹ Kỳ chợt cảm thấy sảng khoái lạ thường, nhưng vẫn có đôi chút phân vân: "Chắc sẽ làm hoen ố tên tuổi mất."
"Tên tuổi?" Ngải Huy cười gằn: "Chúng ta sống sót qua cửa ải này rồi hãy nói. Trận chiến này còn chưa chắc đã vượt qua được, tên tuổi thì có nghĩa lý gì? Nếu chúng ta phòng thủ được, vậy thì sẽ biến thành đại anh hùng, còn ai tính toán đến việc nhỏ nhặt đó nữa. Nếu chúng ta thất bại, mạng còn chẳng giữ được, ngươi còn lo giữ tên tuổi để làm gì."
Kiều Mỹ Kỳ ngẩn người, giống như thể hồ quán đỉnh, giật mình hiểu ra.
Gương mặt lập tức lộ rõ vẻ hưng phấn, lão xoa tay, nôn nóng nói: "Ta đi giúp một tay!"
Ngải Huy đứng trên đỉnh Hắc Ngư Chủy Sơn, quan sát nơi đóng quân ở phía dưới, nét vui vẻ sau lớp băng đã biến mất. Tin tức thu được từ tên tù binh đã giúp cho hắn tức khắc ý thức được, tình thế đang chuyển biến theo chiều hướng xấu. Trên phương diện định sách lược cho Chiến bộ, hắn gần như không biết gì, nhưng hắn lại có thể phán đoán được diễn biến tình hình chung tốt hay là xấu, biết mình cần phải làm gì.
Chiến đấu tay đôi, cô nàng thép có thể chấp mười người như hắn.
Nhưng hắn cũng biết tường tận từng nhược điểm của cô nàng thép. Cô nàng thép quá ngay thẳng, quá cổ hủ, quá quang minh lỗi lạc. Vào thời đại hiểm ác hỗn loạn như thế này, người có tính cách như cô nàng thép rất dễ chịu thiệt.
Ngải Huy khác hẳn. Hắn đã được chứng kiến sự hiểm ác của thế gian, đã nếm trải khói lửa nhân gian, đã nhìn thấu bản tính tham lam, xảo trá lẫn không từ thủ đoạn của con người.
Tên tuổi, là thứ mà hắn chưa bao giờ thèm để ý tới.
Ví như cái tên "Kẻ giết thầy" ngày trước, không hề mang lại cho hắn bất cứ cảm giác đau khổ hay day dứt nào, cũng chưa từng cho mang lại cho hắn bất cứ nỗi niềm áy náy hối hận nào cả. Hắn không thèm quan tâm đến cách nhìn nhận của người khác, nếu có quan tâm thì cũng chỉ quan tâm tới cách nghĩ của bản thân sư phụ sư mẫu.
Đau thương và tưởng nhớ, cho tới giờ vẫn chưa từng phai nhạt trong lòng hắn.
Lặng lẽ chịu đựng, lặng lẽ tưởng nhớ.
Trên đường đi, hắn đã chợt hiểu ra, trong trận chiến này mình cần phải làm gì, đó là phải dẫn dắt mọi người sống sót.
Chẳng bao lâu sau, vật tư đã chồng chất như núi trên Ngư Cốt Đầu. Còn rất nhiều đội thợ thủ công đang đứng dưới chân núi với gương mặt đầy kinh hoàng, họ không biết số mệnh nào đang chờ đón mình.
Về phần các đội viên của Lôi Đình Chi Kiếm thì trên gương mặt lại tràn đầy phấn khích.
Vô số Lâu Lan mini đang bò lổm ngổm trên đống vật tư, bận rộn kiểm kê với tâm trạng vui vẻ.
Mấy Chiến bộ khác cũng đã chuyển vật tư tới, có thể thấy số lượng và chất lượng không tồi. Cố Hiên chẳng hề gây khó dễ cho đám bộ thủ bị giữ lại làm con tin, lập tức thả tất cả về.
Khi Kiều Mỹ Kỳ quay về, gương mặt đỏ bừng như say rượu, vừa nhìn thấy Ngải Huy lão đã gào ầm lên: "Phát! Phát! Lần này chúng ta phát tài rồi!"
Các đội viên khác phá ra cười hùa theo.
Ngải Huy cười hề hề, hờ hững bảo: "Giờ mới chỉ là bắt đầu. Sau này, suốt quãng đường chúng ta qua, dù gặp bất cứ Chiến bộ nào thì cũng cứ thế mà làm."
Kiều Mỹ Kỳ bị Ngải Huy làm cho sợ ngây người, cà lăm nói: "Suốt, suốt cả quãng đường, đều, đều làm thế?"
Ngải Huy nhìn lão coi thường: "Đúng vậy, làm sao, chẳng lẽ không dám làm?"
Kiều Mỹ kỳ chợt cảm thấy máu nóng xộc thẳng lên đỉnh đầu, kích động đến mức nói năng lộn xộn: "Phát phát phát, phát thật rồi!"
Một lát sau, lão vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, gượng cười nói: "Ta cảm thấy mình buôn bán nhiều năm như vậy rồi cũng chỉ là công cốc, làm ăn gì có thể kiếm bộn hơn việc này?"
Ngải Huy cố kìm cơn kích động chỉ muốn hôn mê, tức giận nói: "Việc thế này có thể làm một lần đã là tốt lắm rồi, ngươi còn muốn ngày nào cũng làm? Ngẫu nhiên làm một lần, thế gọi là ngộ biến tòng quyền. Còn ngày nào cũng làm thì chính là thổ phỉ rồi. Nghe nói người làm ăn có tiền, nhưng chưa bao giờ từng nghe nói thổ phỉ có tiền cả."
Kiều Mỹ Kỳ sao lại không hiểu điều đó, gật đầu như đánh trống bỏi, nói bằng giọng hơi tiếc nuối: "Thật đáng tiếc!"
Người xung quanh cười sằng sặc.
Cố Hiên nhìn những Chiến bộ đang hoảng sợ chạy điên như dại về hậu phương, buột miệng nói: "Giờ thì không còn ai dám dừng chân lại ở khu vực này nữa rồi!"
Ngải Huy thản nhiên nói: "Thế chẳng phải là rất tốt hay sao? Chẳng lẽ ngươi yên tâm giao phía sau mình cho những kẻ này?"
Cố Hiên giật mình hoảng hốt, không kìm được len lén nhìn Ngải Huy.
Chẳng lẽ đây là việc đại nhân cố tình làm ra?