Mục lục
Ngũ Hành Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: hoangtruc

Ánh sáng biến ảo cuồn cuộn nơi phía xa chân trời, như thể cực quang trên bầu trời nơi vùng đất cực hàn. Đương nhiên đó là cảnh tượng đồ sộ do Nguyên lực kích động hình thành.

Cho dù biết rõ khoảng cách xa xôi, thế nhưng đối mặt với hải dương Nguyên lực chấn động mênh mông rộng lớn như thế, mọi người ở đây đều trở nên thất thần. Đám Nguyên tu đang bố trí phù tiêu Bắc Hải cũng không tự chủ được mà ngừng tay, đứng thẳng người, quay đầu nhìn về phía Phỉ Thúy Sâm. Những kẻ khác đang trò chuyện phiếm cũng ngừng bặt lại, nhìn về phía xa xa. Bốn phía đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Thời gian tựa như ngừng lại. Chỉ có tiếng gió gào thét.

Bỗng nhiên, trong tiếng gió vang lên một tràng âm thanh nhỏ nhoi cực kỳ yếu ớt.

Lúc đầu vẫn chưa có người nào chú ý. Nhưng âm thanh này dần dần trở nên bén nhọn hơn, rung động ông ông, đột phá cả tiếng gió rít.

Nhĩ lực của Sư Tuyết Mạn nhạy cảm, cho nên nàng vô thức quay đầu lại, lập tức tìm được nơi phát ra thanh âm. Là đến từ bảy tòa Kiếm Tháp Phong Xa Kiếm. Trường kiếm cắm đầy trên Kiếm Tháp đang đồng loạt kịch liệt rung động, xao động dị thường.

Ngải Huy...

Còn chưa kịp quay đầu lại hết thì đã nghe tiếng Lâu Lan kinh hô: "Ngải Huy!"

Sư Tuyết Mạn quay đầu lại, nhìn về phía Ngải Huy. Khi nàng nhìn thấy Ngải Huy ngồi ngay ngắn ở đấy, vẻ mặt tràn đầy đau đớn, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Nàng đạp lên mặt đất, Vân Dực sau lưng phút chốc mở ra. Cả người nàng nhoáng cái, đã xuất hiện ngay bên cạnh Ngải Huy.

Khuôn mặt Ngải Huy vặn vẹo rúm ró vì đau đớn, khó khăn lắm mới gượng cười. Giọng điệu từ trong kẽ răng hắn nặn đi ra, trầm thấp mà như gào rú: "Đều tản cả ra!"

Tâm thần Sư Tuyết Mạn nhảy dựng, nhưng không chút do dự nào. Nàng một phát nhấc Lâu Lan bên cạnh lên, lướt ra xa bên ngoài.

Lúc này những người khác mới bừng tỉnh, nghe được mệnh lệnh của Ngải Huy, bèn vội vàng tản ra. Chẳng qua bọn hắn vẫn không quên chức trách của mình, bảo trì cảnh giới. Tuy rằng Bọn hắn không biết tình huống Ngải Huy như thế nào, nhưng mà biết rõ lúc này quan trọng nhất vẫn phải phòng ngừa có người đánh lén.

Sư Tuyết Mạn dừng lại cách xa Ngải Huy chừng trăm trượng. Nàng nhìn Ngải Huy nơi xa xa, cắn cắn bờ môi. Ngưng mắt nhìn một lát, nàng thu hồi ánh mắt, gắt gao nắm Vân Nhiễm Thiên trong tay, toàn thân toả ra khí tức nguy hiểm.

Thân thể Ngải Huy bắt đầu không bị khống chế mà run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, từng hạt mồ hôi to như hạt đậu tuôn từ trán hắn đi xuống.

Tình huống nhìn qua vô cùng không ổn.

Hai mắt Lâu Lan chớp lóe ánh sáng đỏ, nhanh chóng nói: "Nguyên lực trong cơ thể Ngải Huy rất hỗn loạn, tinh thần của hắn bị thương."

Lúc này Ngải Huy đã không nói được gì.

Cảm giác của hắn vượt xa những người khác trong đội ngũ, hắn cũng là người đầu tiên bắt được Nguyên lực chấn động ở phía Phỉ Thúy Sâm. Lúc ấy trong đầu của hắn như thể có một dây cung vô hình đột nhiên bị kích thích.

Kiếm thai vốn chậm rãi du động dọc theo phân giới âm dương, phút chốc bất động. Nhưng tích tắc sau, một vạn tám nghìn đạo kiếm ý không hẹn mà cùng nổi lên, như thể độc xà gặp phải nguy hiểm mà dựng đầu dậy, thình lình trực chỉ về phía Phỉ Thúy Sâm.

Kiếm ý trong lòng Ngải Huy phóng vút lên trời!

Nguyên lực chấn động càng cường liệt lại càng lũ lượt nổi lên.

Đối với người khác mà nói, Nguyên lực chấn động cũng chỉ là Nguyên lực chấn động, khiến người ta tim đập nhanh hoặc tâm thần dao động mà thôi. Nhưng với Ngải Huy lại đột nhiên lâm vào trong nguy hiểm. Kiếm thai của hắn phản ứng dị thường kịch liệt.

Chúng nó không hẹn mà cùng rung động nổ vang, như thể một đám sói đang gầm thét kêu gào, đáp lại Nguyên lực chấn động đến từ hai vị Tông Sư kia!

Kiếm thai như thể gặp phải thiên địch, hoặc gặp phải đối thủ, chiến ý mãnh liệt.

Nguyên tu bình thường rất khó phân biệt Nguyên lực chấn động có biến hóa, nhưng Ngải Huy có thể phân biệt ra được rõ ràng.

Nguyên lực chấn động đang mạnh mẽ lên với tốc độ kinh người.

Kiếm thai không cam lòng nhận thua, tốc độ vận chuyển cũng càng lúc càng nhanh.

Ngải Huy đã cố gắng thử trấn an kiếm thai, để nó bình tĩnh trở lại, thế nhưng không có bất kỳ tác dụng.

Rất nhanh, tốc độ vận chuyển của kiếm thai khiến Ngải Huy không còn có thể quan tâm đến thứ gì khác nữa. Hắn kinh hồn bạt vía. Lúc này tốc độ vận chuyển của kiếm thai đã vượt qua phạm trù khống chế của hắn.

Kiếm thai không có chút dấu hiệu chậm lại nào, vẫn còn không ngừng gia tốc lên.

Đánh vỡ điểm tới hạn này chính là một cỗ Nguyên lực chấn động cực kì khủng bố. Đương nhiên đây chính là Nguyên lực chấn động mãnh liệt nhất trong tràng Nguyên lực chấn động bộc phát đến nay! Càng làm Ngải Huy cảm thấy sợ hãi chính là bên trong Nguyên lực chấn động này còn ẩn chứa cả khí tức hủy diệt và tử vong nữa.

Ngải Huy cũng không biết, chấn động này là đến từ Nhạc Bất Lãnh mở ra Âm Khư Lô.

Đợt Nguyên lực chấn động chính là một đợt sóng gió động trời trước đó chưa từng có trong những đợt sóng biển ầm ầm, trở thành một cọng rơm đánh vỡ điểm tới hạn cuối cùng trên lưng lạc đà.

Một vạn tám nghìn đạo kiếm ý vận chuyển với tốc độ cao như bị trúng một trọng kích, ầm ầm tan vỡ, bay ra khắp nơi.

Một vạn tám nghìn thanh kiếm đồng thời nổ tung, chấn động đủ tạo thành trùng kích cực lớn vào tâm thần Ngải Huy, cũng mang đến cho hắn thương tổn không nhỏ.

Lúc ấy, đầu Ngải Huy ô...ô...n...g lên một tiếng, rồi hai mắt thất thần.

Một lát sau hắn mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, trong lòng thầm cười khổ. Đại khái mình là gia hỏa đầu tiên bị chấn động Nguyên lực trùng kích mà bị thương đi. Chẳng qua hắn không để ý nhiều. Tuy rằng bị thương nhưng thương thế không nặng, qua mấy ngày là hắn có thể khôi phục được.

Kiếm thai có xuất xứ từ tinh khí thần, mờ mịt vô hình, độc bộ thần dị, dị thường mẫn cảm với chấn động Nguyên lực hay tâm thần công kích. Thế nhưng mọi thứ đều có hai mặt chính phản. Ví dụ như năng lực cảm giác vô cùng cường đại của hắn chính là nhờ sự trợ giúp này, mà lần bị thương này cũng bắt nguồn từ đó.

Nếu như sự tình chỉ vẻn vẹn dừng ở đây thì Ngải Huy cũng chỉ cảm khái một tiếng rằng Tông Sư cường đại.

Thế nhưng Ngải Huy đã đánh giá thấp kiếm thai, cũng không để ý đến những thứ khác.

Khi một vạn tám nghìn kiếm ý tản ra chậm rãi tụ tập lại, một lần nữa khôi phục du động xung quanh như trước, Ngải Huy bỗng nhiên cảm thụ trên kiếm thai có thêm một tia táo bạo.

Ngải Huy nhanh chóng phản ứng đến. Hắn ngây ngẩn cả người.

Táo bạo?

Kiếm thai thần bí dị thường. Từ khi hắn cân nhắc tìm hiểu ra kiếm thai đến nay, tuy nói lúc linh lúc mất linh, nhưng vẫn một mực vô cùng ổn định yên tĩnh, chưa từng xuất hiện trạng thái như hôm nay. Dù cho kiếm thai bị phát động, tới bây giờ hắn đều tiến nhập xuất ly trong trạng thái tỉnh táo cả, không bao giờ cảm nhận nửa điểm táo bạo.

Vậy mà bản thân lại cảm nhận được một tia táo bạo trên kiếm thai?

Ngải Huy có chút khó có thể tin.

Nhưng mà không đợi hắn kịp phản ứng, cảm giác bực bội không hiểu được bỗng nhiên đập vào mặt, bao phủ toàn thân hắn.

Dường như trong cơ thể hắn đang có thứ gì đó không ngừng lớn mạnh, đang rục rịch, như thể núi lửa đang từ trạng thái ngủ say thức tỉnh lại, tích tắc sau đã muốn trào dâng mà ra.

Kiếm thai tương thông cùng tâm thần hắn, cũng như kiếm thai "tuyệt đối tỉnh táo" trong ngày thường ảnh hưởng tới hắn, hôm nay nếu cái táo bạo này kéo đến, thì hắn cũng bị ảnh hưởng.

Ngải Huy bắt buộc bản thân gắng giữ tỉnh táo. Tuy không rõ ràng đến cùng đã có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn ngửi được khí tức nguy hiểm.

Tâm thần hắn chìm vào bên trong kiếm thai. Biến hóa của kiếm thai hiện ra ở trước mặt hắn.

Kiếm thai một lần nữa tụ tập lại, nhìn qua không có gì khác với lúc trước. Thế nhưng tâm thần Ngải Huy vừa đảo qua kiếm ý bay qua trước mặt hắn một chút, chợt rùng mình.

Chuyện này...

Mỗi một đạo kiếm ý ở đây đều qua tay hắn lý giải đến tu chỉnh, tạo hình, từ trạng thái kiếm phôi cho tới hình thái nguyên vẹn bây giờ, thậm chí hình thành bộ dáng tinh tế thành thục. Hắn thuộc nằm lòng với từng đạo kiếm ý ở đây, quen thuộc vô cùng.

Vừa rồi kiếm ý vượt qua trước mặt hắn có thân kiếm màu đen, đáng lẽ hai mặt của thân kiếm chỉ có một sợi chỉ đỏ mảnh như sợi tóc mà thôi. Thế nhưng là, chỉ đỏ bên trên thân kiếm không chỉ lớn gấp mười lần, mà còn có từng vết máu đỏ lan tràn khắp thân kiếm, như thể một mạng nhện màu đỏ máu đang không ngừng được mở rộng ra.

Huyết vụ nhàn nhạt theo đường nứt trên thân kiếm mờ mịt toả ra.

Khi tâm thần Ngải Huy chạm đến huyết vụ kia, một cảm giác mãnh liệt táo bạo, khát máu từ sâu trong nội tâm hắn bỗng nhiên bộc phát.

Hắn vô thức mà định chộp tới hắc kiếm. Nhưng ngay tại lúc vừa giơ tay lên, trong mắt hắn đã khôi phục một tia tỉnh táo, bàn tay cứng rắn thay đổi phương hướng, chụp vào boong thuyền trên Phong Xa Kiếm.

Bốp! Boong tàu cứng rắn của cứng rắn trong nháy mắt xuất hiện một cái lổ thủng, mảnh gỗ vụn mảnh gỗ vụn bay tứ tung.

Đáng chết!

Hắc kiếm bên trong kiếm thai càng ngày càng xuất hiện nhiều vết máu, càng ngày càng nhiều huyết vụ, lan ra.

Huyết vụ nồng đậm ngưng kết thành huyết châu trên thân kiếm, nhỏ dọc theo thân kiếm xuống.

Tí tách, tí tách.

Rất nhanh, bên dưới kiếm thai đã xuất hiện một vũng máu. Theo huyết vụ trở nên nồng đậm, vũng máu cũng không ngừng lan tràn. Quỷ dị là vũng máu lại không chút gợn sóng, bóng loáng trong như gương, phản chiếu toàn bộ hình ảnh của kiếm thai đang dần trở nên đỏ tươi phía bên trên.

Vũng máu bóng loáng trong như gương lần lượt hiện lên từng gương mặt vặn vẹo. Tiếng kêu rên thê lương và thảm thiết nổi lên khiến người ta sởn hết cả gai ốc.

Cả ngàn vạn gương mặt du tẩu, cuối cùng tụ tập thành một gương mặt cực kỳ lớn. Một gương mặt tinh xảo ôn nhu, giống như cười mà không phải cười.

Khi Ngải Huy nhìn rõ ràng gương mặt khổng lồ trong vũng máu kia, tâm thần hắn kịch chấn.

Hai mắt Lâu Lan kịch liệt ánh sáng màu đỏ kịch liệt. Nó chợt kinh hô: "Không tốt, có cái gì đó đang ăn mòn Nguyên lực của Ngải Huy!"

Có Nguyên tu phát hiện dị thường: "Mau nhìn Kiếm Tháp!"

Sư Tuyết Mạn chăm chú nhìn lại, sắc mặt không khỏi biến đổi. Hắc kiếm cắm đầy trên Kiếm Tháp lúc này đã nhuộm đỏ cả thành một mảng đỏ lớn, vết máu tươi đẹp ướt át theo thân kiếm thấm ra ngoài.

Tràng diện này nhìn qua dị thường quỷ dị, khiến lòng người sợ hãi.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có tiếng kiếm ngân ô...ô...n...g lên một tiếng. Ngàn vạn huyết kiếm phút chốc thoát ra khỏi Kiếm Tháp. Trên Kiếm Tháp sạch sẽ vô cùng, không còn sót chút vết máu nào.

Huyết kiếm thoát khỏi Kiếm Tháp xoay quanh phía trên đỉnh đầu Ngải Huy, như thể một vầng huyết vân.

Nhưng vào lúc này, Ngải Huy chậm rãi đứng lên. Khi mọi người thấy rõ gương mặt của Ngải Huy, tâm tình tất cả đều chấn động kịch liệt.

Không biết có phải là ảo giác hay không, những đường cong trên khuôn mặt Ngải Huy trở nên nhu hòa đi vài phần, gương mặt nhìn như cười lại không phải cười, yêu dị không tả được. Đồng tử vốn thanh tịnh, đen bóng đã chuyển sang màu đỏ thẫm, như thể hai vòng xoáy màu máu, khiến người nhìn vào không khỏi có ảo giác ánh mắt bản thân cũng bị thôn phệ đi mất.

Bỗng nhiên Ngải Huy nhảy dựng lên.

Huyết kiếm xoay quanh rồi bay về phía hắn, như thể một vầng huyết vân bao phủ hoàn toàn Ngải Huy vào bên trong.

Tình cảnh nhìn qua dị thường quỷ dị, vô số huyết kiếm cấu thành hình cầu trên không trung nhúc nhích.

Boong boong boong!

Tiếng kiếm ngân từ bên trong truyền tới, liên miên bên tai, tựa như thủy triều.

Đến khi tiếng kiếm cuối cùng biến mất, một tòa khuyết lâu cao ngất được xếp từ những thanh kiếm hiển hiện ra trên không trung.

(Khuyết lâu: Cái lầu nhỏ xây trên cổng thành để quan sát bên ngoài)

Khi tòa khuyết lâu huyết kiếm được hoàn thành, một luồng ánh đỏ phóng thẳng lên trời, khí tức khủng bố mãnh liệt giống như sóng dữ ầm ầm quét sạch ra bốn phía. Khuyết lâu toả ra huyết quang ánh đỏ cả bầu trời, khiến mặt trời phải ảm đạm biến sắc. Một tiếng kiếm ngân tựa như tiếng chuông nơi thâm sơn cổ tự vang lên, truyền ra xa xa.

Ngải Huy xuất hiện phía trên khuyết lâu, nhưng mà trong mắt mọi người, bóng dáng quen thuộc đó lại vô cùng lạ lẫm.

Ngải Huy liếc nhìn bọn hắn, trong mắt toát ra một tia sát ý. Bỗng nhiên, khuôn mặt của hắn chợt nhúc nhích như có một tầng nước gợn qua, trở nên có chút mơ hồ, nhưng lại nhanh chóng ổn định lại.

Ngải Huy thu hồi ánh mắt, khóe miệng hiện lên dáng tươi cười nhàn nhạt, lầm bầm lầu bầu: "Chống cự kịch liệt như vậy sao? Thật sự là tình thâm nghĩa trọng a."

Mặt của hắn lại lần nữa trở nên mơ hồ, vẻ mặt lộ đầy thống khổ, ngay sau đó lại giăng đầy sát cơ cùng ngoan lệ. Nhưng ngay lúc này, trong miệng hắn chợt kêu rên một tiếng, thân thể còng xuống.

Hắn cắn răng nói một tiếng: "Đi!"

Khuyết lâu Huyết kiếm phá không mà đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK