Thành công lưu giữ Kiếm hoàn trong Tả thủ cung, lòng tin của Ngải Huy tăng vọt.
Hiện giờ, việc hắn cần làm chỉ là lặp lại y như vậy, "xoắn mì" tất cả những nguyên lực còn lại thành Kiếm hoàn.
Đó là một công trình vĩ đại, cần chuyên chú trong thời gian dài, vô cùng buồn tẻ.
Có lẽ là vì trường kỳ sống giữa lằn ranh sống chết, cho nên đối với hắn, có thể nói việc chuyên chú đã dường biến thành hô hấp và bản năng vậy. Nội dung buồn tẻ, không ngừng lặp lại rất dễ khiến người khác mất kiên nhẫn, nhưng hắn thì không. Hắn có thể liên tục duy trì tinh thần chuyên chú trong thời gian rất dài.
Trong khi chuyên chú, hắn chưa bao giờ ngó ngàng gì đến người khác, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Hơn nữa, thời gian hắn chuyên chú thường tương đối lâu dài. Điều này đã thực sự khiến cho rất nhiều người nhìn thấy sẽ có cảm tưởng, hắn hoàn toàn coi thường người khác, không thèm để ý tới cách nhìn nhận của người khác.
Hắn đích thực chưa bao giờ để ý tới cách nhìn nhận của người khác. Khi răng nanh và móng vuốt sắc bén của dã thú sắp sửa đâm thủng cổ họng mình, cách nhìn nhận của người khác không thể giúp hắn chết chậm hơn một giây nào.
Chi bằng dùng hơi sức đó để nâng cao năng lực của mình. Nâng cao được chút nào cũng sẽ biến thành bản lĩnh chân chính chút ấy, không ai có thể dễ dàng tước đoạt đi, lại có khả năng thay đổi vận mệnh của chính mình.
Nắm giữ vận mệnh trong tay chính mình, cảm giác này giúp người ta cảm thấy an toàn không gì sánh bằng.
Ngải Huy chìm trong niềm vui thú.
Hắn có rất nhiều phát hiện mới, ví dụ như dư chấn của Kiếm thai ở Thiên cung là mạnh nhất, nhưng nếu xét tới vị trí của Kiếm thai lúc trước thì không có gì là kỳ lạ. Hắn còn phát hiện, hai Thủ cung và Địa cung có rất nhiều điện chớp. Nguyên nhân là do khi hắn vận dụng Lạc Trần lần gần nhất, đã dẫn điện chớp vào hai Thủ cung và Địa cung, cho nên mới tạo thành kết quả như vậy.
Hắn thậm chí còn phát hiện, bên trong hai Thủ cung, nếu Kiếm hoàn chuyển động đến một tốc độ nhất định, tia điện chớp còn sót lại sẽ bị kích phát ra.
Hiện tượng thú vị, Ngải Huy ghi nhớ trong lòng, tiếp tục "xoắn mì" Kiếm hoàn.
Dò xét Nguyên lực còn lại, tính toán một lượt số lượng Kiếm hoàn, hắn cảm thấy sau này mình nhất định là một vị đầu bếp làm mì sợi vĩ đại.
Hắn cũng nghĩ tới việc hình thành tám dòng xoáy trong tám cung, tự động hấp thu Nguyên lực. Dù dòng xoáy có kết cấu rất ổn định, nhưng nghĩ đến quả cầu Nguyên lực cực khó hấp thu trước đây trong cơ thể, Ngải Huy bèn từ bỏ ý định đó ngay.
Nếu hình thành dòng xoáy Nguyên lực bên trong Nguyên lực cung, Nguyên lực tiến vào trong rất dễ dàng, nhưng muốn dẫn ra khỏi đó lại chẳng dễ chút nào.
Tuy Kiếm hoàn không có hiệu suất cao, cũng không có kết cấu ổn định như dòng xoáy, nhưng nó dễ khống chế hơn nhiều. Đối với thực tế đã không còn Kiếm thai trợ giúp hiện giờ, việc khống chế nhuần nhuyễn trở nên vô cùng quan trọng đối với Ngải Huy.
Mấy người Sư Tuyết Mạn đợi rất lâu mà vẫn không thấy Ngải Huy có dấu hiệu kết thúc. Nghe Lâu Lan nói Ngải Huy vẫn còn cần thời gian rất dài, vậy là mọi người bắt đầu nghỉ ngơi. Vừa mới trải qua một trận chiến ác liệt, thể xác lẫn tinh thần họ đều kiệt quệ, nhưng Sư Tuyết Mạn vẫn phái người báo tin Ngải Huy đã tỉnh lại.
Rất nhiều người đang chờ đợi tin tức này.
Trận chiến trên đường phố đã chính thức xác định danh vọng và địa vị của Ngải Huy tại thành Tùng Gian. Cảnh tượng sấm sét giăng khắp trời khi đó, bất cứ ai còn sống sót cũng đều cả đời khó quên, cũng phải hoan hô cổ vũ họ.
Biểu diễn hoành tráng như thế, làm mọi người phải lóa mắt.
Kể từ khi Huyết tai xảy ra đến giờ, Ngải Huy đột nhiên xuất hiện trong trận chiến đường phố. Đây là lần đầu tiên thành Tùng Gian có một người chỉ dựa vào sức lực của một mình bản thân ngăn cơn sóng dữ.
Rất nhiều người có cùng ước mong, thành Tùng Gian cũng có thể xuất hiện một vị Diệp Bạch Y, dẫn dắt bọn họ sống sót thoát khỏi Cảm Ứng Tràng. Đặc biệt là sau khi biết rõ thành chủ là người sống sót trong trận chiến Bình minh đẫm máu năm xưa, mọi người không thể nào xóa nhoà đi được ước muốn này. Chỉ trong vòng một đêm, ước muốn này đã lây lan khắp toàn bộ thành Tùng Gian.
Khi mới bắt đầu, Diệp Bạch Y đâu có phải là Diệp Lãnh Diễm.
Lúc đó, Diệp Bạch Y mới chỉ là một tiểu đội trưởng bình thường trong Lãnh Diễm bộ.
Trận chiến Bình minh đẫm máu tàn khốc là bậc thang giúp Diệp Bạch Y bước lên sân khấu thuộc về mình.
Những người sống sót tại thành Tùng Gian tin chắc, qua trận chiến đường phố, Ngải Huy cũng có tư cách bước chân trên con đường đó.
Ngải Huy xuất thân từ dân bốc vác, học sinh năm thứ nhất của Tùng Gian Viện, vẫn chưa đột phá Tiểu viên mãn, đến lúc này, tất cả những điều đó đã trở thành bằng chứng hắn là thiên tài.
Chỉ có điều, sau trận chiến đường phố, Ngải Huy đã chìm vào hôn mê, điều đó đã tác động đến tâm trạng của vô số người. Có người lo lắng rối bời ruột gan, cho rằng Ngải Huy chắc chắn đã thương nặng, nhưng có người lại lạc quan phơi phới, cho rằng đó là dấu hiệu Ngải Huy sắp đột phá.
Nhưng đối với tình trạng của Ngải Huy, mọi người đều vô cùng quan tâm, thiếu niên với thân hình mảnh dẻ kia là người gánh vác hi vọng sống sót của bọn họ.
"Ngải Bạch Y của chúng ta tỉnh rồi!" Thành chủ nói hơi tếu táo, tâm trạng của ông đang khá tốt. Bởi vì nhìn thấy quá nhiều điểm tương tự giữa Ngải Huy và Diệp Bạch Y, ông nổi máu đùa cợt bèn gọi Ngải Huy là Ngải Bạch Y.
Ngải Huy đột ngột xuất hiện, lập tức xoay chuyển thế cuộc, cửa thành được đóng kín lại, bầy đàn Huyết thú tan rã, tâm trạng của ông làm sao có thể không tốt được cơ chứ? Nếu như không có Ngải Huy, cảnh ngộ ngày hôm đó sẽ như thế nào? Lúc đó Thành chủ đã thực sự chuẩn bị sẵn tâm lý đội ngũ chiếm lại cửa thành sẽ phải hi sinh một nửa.
Viện trưởng mỉm cười, nhưng lông mày lại nhăn: "Tuyên truyền như vậy sẽ bất lợi đối với sự phát triển của nó."
Trong lòng ông ta thực sự cảm thấy kiêu ngạo. Khi ông ta đưa bản gốc Bắc Đẩu cho Ngải Huy, không phải không có ý kiến phản đối. Nhưng hiện tại thì sao, mọi người đều tán dương ông ta có mắt nhìn người.
"Chú trọng vào tình hình trước mắt đi!" Vương Trinh đưa cho viện trưởng một chén nước: "Bây giờ mọi người cần có Ngải Bạch Y. Về việc tưởng thưởng cho Ngải Huy, phía trên đang cân nhắc, số lượng Thiên huân dù là thấp nhất cũng sẽ không ít."
Viện trưởng nhận lấy chén trà, uống một hớp, nín lặng không nói gì. Ông ta hiểu rõ ý của Vương Trinh.
Mọi người cần có một vị anh hùng, dù cho hắn không thể lập tức sáng tạo ra kỳ tích, nhưng chí ít có thể mang lại cho bọn họ ánh sáng hi vọng.
Không thể phản bác được, ông ta bèn chuyển đề tài: "Tình hình trong thành ra sao?"
"Thực sự tương đối lạc quan!" Thái độ Vương Trinh khôi phục lại nghiêm túc: "Thương vong vẫn còn, nhiều nhất là dân chúng và học viên, những người chỉ có năng lực tương đối kém, nhưng đang có xu thế hạ thấp. Tinh thể máu xuất hiện giúp số lượng tinh nhuệ của chúng ta gia tăng, trình độ của họ cũng tăng lên rất nhiều. Cứ theo xu thế này, cảnh ngộ hiện giờ của chúng ta chắc hẳn sẽ tốt hơn so với trước đây."
"Vậy là tốt rồi!" Viện trưởng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt không dấu được niềm vui.
"Nhưng vẫn còn có tin tức xấu!"
Trái tim Viện trưởng rớt đánh bộp một cái, gương mặt vui vẻ chợt cứng đờ.
"Đội ngũ đến đây chi viện bị đã bị Huyết thú vây công." Sắc mặt Vương Trinh cũng vô cùng khó coi: "Cho tới giờ, tổn thất rất nghiêm trọng, có ba đội ngũ bị tiêu diệt hoàn toàn, hơn ba đội ngũ khác tổn thất quá nửa. Một vị phó bộ thủ chết trận, hai vị phó bộ thủ đã mất liên hệ, kể cả đại nhân Úc Minh Thu."
"Cái gì?" Viện trưởng sợ tái mặt, thất thanh hét lên kinh hãi.
Vương Trinh có thể hiểu được tại sao viện trưởng lại phản ứng thái quá như vậy. Lúc mới nhận được tin tức đó, ông ta cũng kích động chẳng kém viện trưởng chút nào.
Ông ta không tiếp tục nói nữa, mà dành cho viện trưởng một chút thời gian để tiêu hóa. Viện trưởng kinh hồn bạt vía, qua một lúc lâu mới ngẩng đầu, mặt dại ra: "Tại sao có thể như vậy?"
Vương Trinh thở dài, nói: "Chúng ta may mắn hơn một chút!"
Viện trưởng nhìn Vương Trinh với gương mặt đầy khó hiểu.
Vương Trinh giải thích: "Bởi vì tốc độ lột xác của Huyết thú ở xung quanh thành Tùng Gian chậm hơn các nơi khác. Ở các nơi khác, Huyết thú đã lột xác lợi hại hơn nhiều. Đội ngũ đến tiếp viện đều bị một số lượng lớn Huyết thú vây công. Hiện giờ, đẳng cấp cao nhất là Huyết thú bảy Huyết văn."
"Bảy Huyết văn?" Viện trưởng lập tức trợn tròn mắt.
Tiếp xúc ngày càng nhiều, đến giờ, mọi người đã có hiểu biết sơ qua về năng lực của Huyết văn thú. Số lượng Huyết văn càng ít, đại biểu cho năng lực Huyết văn thú càng mạnh.
Hiện nay, thứ nhất là Huyết thú ở Tùng Gian thành vẫn chưa sinh ra Huyết văn, thứ nhì là ngay cả Huyết thú chín Huyết văn, tám Huyết văn cũng chưa từng thấy một con, vậy mà bên ngoài thậm chí đã xuất hiện Huyết thú bảy Huyết văn.
Năng lực của Huyết thú chín Huyết văn đã vô cùng lợi hại, Huyết thú bảy Huyết văn phải mạnh tới mức độ nào? Chẳng trách các đội ngũ chi viện đều bị thương vong lớn tới như vậy.
"Chúng ta còn chưa biết rõ nguyên nhân, nhưng ta tin đây là vận may của chúng ta. Tình hình của những thành khác tồi tệ hơn chúng ta rất nhiều, 90% thành trấn ở Cảm Ứng Tràng đã bị Huyết thú tấn công vây hãm." Vương Trinh nói bằng giọng trầm trọng.
Viện trưởng ngây người ngẩn ngơ, một lúc sau mới lắp bắp hỏi: "Vậy... Bọn họ thế nào rồi?"
"Phía trên không nói, nhưng ngươi có thể nghĩ ra được kết quả." Vương Trinh thản nhiên nói: "Tử thương sẽ nặng nề hơn. Có nhiều khả năng bọn họ chỉ có thể chống cự với Huyết thú trong đống đổ nát, chờ đợi lực lượng cứu viện đến, hoặc là toàn quân bị diệt."
Thân thể Viện trưởng run lên, mặt trắng như tờ giấy, không có một chút sắc máu.
Vương Trinh nhìn thẳng vào đôi mắt sợ hãi của viện trưởng, nói: "Cho nên có lẽ chúng ta cần phải cầm cự một thời gian rất dài, đó cũng là lý do vì sao chúng ta cần Ngải Bạch Y."
Trong lòng ông ta ngập tràn cảm giác may mắn. Nếu như nhận được tin tức này trước khi trận chiến trên đường phố bùng phát, ông ta sẽ thực sự chìm vào tuyệt vọng. Hiện giờ, thế cục đã ổn định, lòng tin vào việc cầm cự của ông ta đã tăng lên không ít.
"Tin tức tốt là, việc chế tạo kim khâu tiến hành rất thuận lợi. Dựa theo tiến độ hiện nay, còn hai ngày nữa là có thể hoàn thành toàn bộ số kim khâu. Hàn sư đã phái Minh Tú tới thúc giục tiến độ, bà đã điều chỉnh trạng thái ở mức tốt nhất, lúc nào cũng có thể bắt đầu. Căn cứ vào phương án của Vương tiên sinh, nếu như có thể hoàn thành, thành Tùng Gian sẽ vững chắc như được thiếp vàng."
Gương mặt trắng bệch như tờ giấy của viện trưởng khôi phục lại phần nào sắc máu: "Phía trên có chỉ thị gì không?"
"Hi vọng chúng ta thủ vững." Vương Trinh liếc nhìn ông ta một cái: "Phía trên đã tăng cường đội ngũ mới tới cứu viện chúng ta, nhưng điều này cần có thời gian. Lực lượng cứu viện lần này sẽ hùng mạnh hơn."
Ở một phía khác của thành Tùng Gian, tin tức Ngải Huy tỉnh lại cũng làm cho những người khác trong viện giật mình tỉnh lại.
"Hắn tỉnh lại rồi?" Một giọng nói khàn khàn vang lên trong xó xỉnh tối tăm của một căn phòng bí mật.
"Vâng!" Nghiêm Hải cẩn thận từng li từng tí đáp: "Vừa mới tỉnh lại không được bao lâu, tình trạng của hắn vẫn chưa được lan truyền ra."
"Lôi Đình Kiếm Huy..." Người trong bóng tối đi ra, hóa ra là Điền Khoan. Y nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt tràn đầy oán hận, nhưng lại vương nét sợ hãi. Sắc mặt y tái nhợt, bởi vì thế cuộc trong thành đã ổn định, y thực sự không còn biện pháp đục nước béo cò. Nếu không phải y đã phát hiện ra Nghiêm Hải, cảnh ngộ của y sẽ càng tồi tệ hơn.
Nghiêm Hải nín hơi không dám thở, gã biết Điền Khoan. Sáu người chiến thắng cuối cùng, gã thừa hiểu trình độ bọn họ kinh khủng tới cỡ nào.
Điền Khoan khiến gã không dám có một chút tâm tư phản kháng nào, chỉ thành thật ngoan ngoãn nghe lệnh. Hơn nữa, gã cảm thấy, đây là một cơ hội tuyệt vời, địa vị của Điền Khoan trong tổ chức nhất định là không tầm thường. Đối với một nhân viên vòng ngoài như mình, có thể nói không khác gì một đường lên mây.
"Ngươi vẫn chưa kết được Huyết văn?" Điền Khoan lắc đầu, có vẻ không hài lòng.
Sắc mặt Nghiêm Hải lập tức thay đổi, y thừa biết những kẻ này vui buồn thất thường đến mức độ nào.
Nhưng đúng vào lúc này, một viên tinh thể máu được ném tới trước mặt gã. Huyết tinh óng ánh trong vắt lập tức hấp dẫn ánh mắt Nghiêm Hải.
Trên đỉnh đầu y vang lên giọng nói hờ hững.
"Kết thành Huyết văn sớm một chút, ta có nhiệm vụ giao cho ngươi."
Danh Sách Chương: