Biên: kethattinhthu7
"Đại nhân, trong đội không thấy Dư thúc."
"Lão tặc thực là gian xảo."
"Đại nhân, chúng ta phải làm gì?"
"Hừ, hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm cho xong."
***
"Minh Linh Quả?"
Mặt Minh Tú tái nhợt, cả người run rẩy, mắt đầy tuyệt vọng. Cô vốn chỉ là muốn trang bị ít đồ cho sư đệ, không ngờ lại mang tới tai họa cho sư đệ.
Hung danh Minh Linh Quả cô đã từng nghe đại ca nói tới. Đại ca nói, dù là huynh ấy, muốn phá giải Minh Linh Quả cũng rất khó khăn.
Dư thúc thở dài, thấy tiểu thư sợ hãi quá sức thì trong lòng càng thêm áy náy: "Đều là lão nô làm việc bất tài, nhưng tiểu thư đừng lo lắng quá, tính mạng Ngải Sư không đáng lo ngại."
Lão kể lại quá trình Ngải Huy dẫn thiên lôi oanh kích Minh Linh Quả cho Minh Tú nghe.
Minh Tú nghe Ngải Huy bị thiên lôi đánh suốt mấy canh giờ thì càng thêm vừa khẩn trương vừa đau lòng và lo lắng, đến khi nghe thấy cả người hắn bị đánh cháy đen, phải quấn băng toàn thân, nghĩ tới hình ảnh ấy cô lại không nhịn được phì cười.
Cô thấy yên tâm một chút.
Tính tình sư đệ cứng cỏi, chỉ cần còn mạng, nhất định sẽ nghĩ ra cách giải quyết.
Dư thúc cũng kể lại những lời Ngải Huy đã nói, lão không tới gặp Phủ chủ mà tới tìm tiểu thư trước chính là vì những câu nói của Ngải Huy. Tuy Ngải Huy hôm nay thực lực còn yếu, nhưng lão không hề dám coi thường, lão càng sợ Phủ chủ tức giận, nên nghĩ tới gặp tiểu thư trước thì tốt hơn.
Minh Tú đã khá bình tĩnh trở lại, chớp mắt, suy nghĩ.
Một người trung niên vội vàng đi vào, là tâm phúc của Dư thúc đi theo Dư thúc đã hơn hai mươi năm. Đường trở về, Dư thúc lặng lẽ rời đi trước, những người khác vẫn đi về theo kế hoạch ban đầu.
Nhìn thấy Dư thúc, hắn vội nói: "Dư thúc, hôm qua đội ngũ bị tập kích, may có Mục Lôi đại sư ở đó nên không bị thương vong nhiều!"
Minh Tú cực kì thông minh, nghe vậy nói: "Xem ra trong phủ quả nhiên có nội tặc."
Trầm ngâm một lát, cô nói tiếp: "Dư thúc, thúc về phủ trước, báo cho phụ thân biết việc này, ta đi tìm đại ca."
Dư thúc cảm thấy đây là cách xử lý thỏa đáng nhất hiện giờ, gật đầu: "Vâng, lão nô sẽ báo ngay cho Phủ chủ, tiểu thư cẩn thận an toàn!"
Minh Tú nhoẻn miệng cười: "Ta sẽ dẫn hộ vệ theo."
Dư thúc rời đi, Minh Tú ngồi suy tư một lát, đứng dậy thay quần áo, nói với nha hoàn Đào Tô: "Ta đi ra ngoài một chút."
Cô bay ra ngoài thành.
Chỗ đại ca Lục Thần của cô tĩnh tu nằm ở ngoài thành, cách phía tây Phỉ Thúy Thành hơn hai trăm dặm. Thầy của hắn, Thống Trị Giả Đại Tông cũng không ở trong Phỉ Thúy Thành, mà ở ngoại thành cách phía đông Phỉ Thúy Thành hơn hai trăm dặm.
Thầy trò hai người, một đông một tây, cách nhau chừng năm trăm dặm.
Lục Thần có bất hòa với Đại Tông, chuyện này ai cũng biết. Nhưng điều này không ảnh hưởng gì tới địa vị của Lục Thần. Thứ nhất, trong số các đệ tử, Lục Thần là người được Đại Tông yêu thích nhất, thứ hai, Lục Thần được gọi là thánh thủ đương thời, thuật trị bệnh của y cực cao, vượt qua cả Đại Tông. Đại Tông vốn rất kiêu ngạo về điều này.
Lục Thần là người lương thiện, giao hữu rộng rãi, dưới tay có rất nhiều cao thủ, danh vọng cực cao. Dù trong Phỉ Thúy Sâm hay Thiên Ngoại Thiên, cả Thần Chi Huyết, người chịu ơn của hắn cũng rất nhiều.
Càng cách xa Phỉ Thúy Thành, dấu vết chân người càng ít hẳn.
Bỗng Minh Tú ngừng lại.
Phía trước có một đám người bịt mặt cản đường, người cầm đầu trầm giọng nói: "Minh Tú tiểu thư, tệ chủ nhân muốn mời người đến ở vài ngày!"
Minh Tú rất trấn định: "Quý chủ nhân là ai?"
"Minh Tú tiểu thư đến lúc đó sẽ biết."
Người bịt mặt khẽ cười một tiếng, mọi người tản ra, vây quanh Minh Tú.
Minh Tú xoay người, cất giọng: "Huynh còn không ra?"
Một tiếng thở dài bất đắc dĩ truyền đến: "Làm sao muội biết?"
Một người cao gầy chợt xuất hiện trước mặt Minh Tú.
Trên lưng đeo một cây cung cao bằng thân người, tóc dài thắt dây đỏ, đôi mắt tam giác nho nhỏ vẻ buồn ngủ, gương mặt quen thuộc có thêm ít râu cằm xanh xanh, làm tăng thêm vài phần tang thương.
Minh Tú mở to mắt: "Tiểu Thu ca."
Giọng nói quen thuộc đánh xuyên qua trí nhớ dày đặc, xiên thủng ra một lỗ, ánh mặt trời như kiếm đâm thẳng vào trái tim hắn. Cô thiếu nữ hàng đêm xuất hiện trong giấc mộng, từ trong mơ hiện ra trong đời thực, rực rỡ dưới ánh mặt trời, nụ cười mới đẹp làm sao.
Úc Minh Thu quên cả thở.
***
Cuộc chiến sau bức tường.
"Bọn ta vừa mới tới công sự, ai nấy đều mệt ngất ngư. Đường dài hành quân xa, chiến bộ lại mới được tái xây dựng. Tình hình bết bát hơn mọi người nghĩ. Chết tiệt! Chúng ta chỉ mới được nghỉ ngơi có hai giờ! Cảm ơn ông trời ngày thường ta tu luyện không lười biếng, tuy nguyên lực chỉ khôi phục sáu thành, nhưng nhờ vậy cũng không đến nỗi trở thành gà nằm trên thớt. Nói thực, lúc thấy quân Thần Chi Huyết, ta những tưởng mình không còn sống nổi, đầu óc ta trống rỗng, xin thứ lỗi cho sự nhát gan của ta. Đợt công kích thứ nhất, phòng tuyến suýt nữa thì tan vỡ. A Uy chết rồi, chết ngay trước mặt ta, một thanh mâu xương đẫm máu đâm xuyên qua đầu hắn. Hắn bị mâu xương hút thành thây khô, ta đã khóc. A Uy là người tốt, nhưng hắn đã chết, còn ta chưa chết. Ta chém chết hai kẻ địch, ta đã quên làm sao ta làm được, lúc ấy ta quá sợ hãi, cả người run bần bật. Nhưng sau đó ta không còn sợ nữa, vì kẻ địch đã lại bắt đầu tấn công..."
Ba ngày ba đêm, cuộc chiến đấu cực kỳ kịch liệt.
Công sự đơn sơ không mang lại bao nhiêu ưu thế cho Binh Nhân và Thiên Phong, họ phải trả giá bằng thương vong khá cao. Nhưng phòng tuyến không tan vỡ như họ đã sợ, hai chiến bộ đã chống cự được. Ngoài ngày đầu tiên thương vong lớn nhất, hai ngày sau đó tình hình đã khá hơn rất nhiều.
"Tiếp tục như vậy không được!" Thiết Binh Nhân thở hổn hển, nói với Côn Luân: "Kẻ địch đông hơn chúng ta quá nhiều, chúng ta không thể so tiêu hao được với chúng."
Thân hình Côn Luân không nhiễm chút khói súng, nhưng ánh sáng trong mắt ảm đạm đi rất nhiều. Cô chỉ im lặng nghe, không nói gì, cô biết A Thiết nhất định đã nghĩ ra cách.
Thiết Binh Nhân vạch một đường trên địa đồ: "Chúng ta rút lui."
"Rút lui?"
"Nhưng cấp trên bảo chúng ta phải giữ vững công sự này."
"Đúng vậy, đại nhân. Người hãy nghĩ lại."
Côn Luân cũng ngạc nhiên, cô biết A Thiết khao khát muốn chiến đấu với Thần Chi Huyết tới mức nào.
Vậy mà A Thiết lại nói rút lui?
Thiết Binh Nhân mặc kệ: "Theo tình hình hiện nay cho thấy, Diệp Bạch Y vẫn còn chưa tỉnh lại. Chiến đấu nhìn thì kịch liệt, nhưng rõ ràng đối phương vẫn chỉ đang dò xét mà thôi, vì nếu Diệp Bạch Y đã tỉnh dậy thì độ tấn công không chỉ chút ít như vậy."
Mọi người im bặt.
Thiết Binh Nhân trầm giọng: "Quân lực tấn công chúng ta mấy hôm nay thuộc nhiều chiến bộ khác nhau, không có được sự phối hợp khi chiến đấu càng thêm chứng minh Diệp Bạch Y vẫn chưa tỉnh, đối phương không thống nhất được ý kiến trong nội bộ, đây chính là cơ hội của chúng ta. Chúng ta nên từ từ lùi lại, chú ý, tốc độ lùi không nên quá nhanh, cố gắng dụ địch vào càng sâu càng tốt. Lệnh điều động đã phát ra một thời gian, các chiến bộ tiếp viện cũng đã sắp tới nơi. Chúng ta cố gắng liên lạc với họ, để họ mai phục đằng sau, dụ địch chui vào lưới mai phục, xử lý chúng. "
Có người hỏi: "Nếu đối phương không mắc câu thì sao?"
Thiết Binh Nhân đáp: "Vậy chúng ta sẽ ở đó bố trí phòng tuyến mới."
Khu đóng quân Nịnh Mông, thi thể đầy đất, chỉ còn hai người đứng yên.
***
"Còn ai sống không?"
"Không còn."
Hai người nói nhẹ nhàng như ăn cơm uống nước, giọng nói lạnh nhạt, cứ như đống thi thể dưới chân hoàn toàn không có. Hai người thân hình cao lớn, nét mặt giông giống nhau, rõ ràng là hai huynh đệ.
Nếu ai biết họ, sẽ nhận ra ngay, là huynh đệ Hạ Hầu.
Huynh trưởng Hạ Hầu Tuấn, đệ đệ Hạ Hầu Kiệt, hai người là huynh đệ sinh đôi, từ nhỏ thiên phú hơn người, lên chức đại sư cũng cùng lúc. Nếu sinh ra trong danh môn, nhất định đã tạo thành giai thoại, nhưng họ đều là tân dân, hồi nhỏ sống khó khăn, tính tình hận đời, tính cách cũng hỉ nộ vô thường.
"Hỏi kĩ rồi?"
"Hỏi kĩ rồi."
"Chỗ này thì sao? Đốt?"
"Đốt dễ bị lộ, bắt mấy con hoang thú đi."
Hai người nói rất ngắn gọn, không một lời thừa.
Một lát sau, hai người xách về mấy con hoang thú, ném vào khu đóng quân.
Hai người lơ lửng trên không trung, nhìn hoang thú gặm thi thể dưới chân, bình thản nói chuyện với nhau.
Hạ Hầu Tuấn lạnh lùng: "Sư Tuyết Mạn đã đi rồi, Ngải Huy trọng thương chưa lành, kẻ duy nhất có sức chiến đấu là Hà mù. Cơ hội tốt ngàn năm một thuở."
Hạ Hầu Kiệt duỗi lưng: "Làm xong nhanh chút, vẫn là Tân Quang thành tốt. Ban thưởng lần này đủ cho chúng ta thoải mái một thời gian."
Hai người lần này đến đây là vì tiếp nhận nhiệm vụ Tuyết Dung Nham.
Sư Tuyết Mạn cứng rắn, buộc sứ giả truyền lệnh hủy bỏ lệnh điều động với Lôi Đình Chi Kiếm đã không còn là bí mật. Nhiều người phải cảm thán, Sư Tuyết Mạn quả là nặng tình với Ngải Huy.
Có người còn lùng sục, tìm được nhiều tin tức hơn, rằng Ngải Huy trọng thương, Lôi Đình Chi Kiếm chỉ có ba trăm người vân vân.
Ngải Huy nắm cách luyện chế Tuyết Dung Nham, đây chính là tuyệt chiêu phát tài.
Ngoài Thiên Tâm thành đã quá giàu, những thành khác nhiều thành đều trong tình hình thiếu tiền, thế nên Ngải Huy suy yếu chằng khác gì một đứa bé đang cầm trọng bảo, khiến khắp nơi ngấp nghé.
"Nghĩ ra cách hỏi phương pháp luyện chế Tuyết Dung Nham chưa?"
"Cứ tóm Ngải Huy là được."
"Chúng ta phải nhanh, kẻ để mắt tới Tuyết Dung Nham rất nhiều. Nếu để bị kẻ khác đoạt mất tay trên, chúng ta cũng công cốc."
"Người chết vì tài chim chết vì ăn, tốt nhất đừng để chúng ta gặp phải, nếu không bọn chúng chết chắc. Đi thôi."