Thịch thịch thịch
Mỗi một lần tim đập nảy lên là một lần màng khí trong suốt quanh thân Xà Dư nổi lên rung động. Đóa hoa mai lặng yên hiển hiện nơi mi tâm ả, màu sắc thuần khiết tươi đẹp đến vô ngần, kiều diễm ướt át như thể vật còn sống, khiến cho người ta có ảo giác như cánh hoa như đang rung động.
Khói đen nhàn nhạt quanh quẩn quanh người ả.
Hàng lông mi dài thật dài rung rung một cái, ả chậm rãi mở to mắt, đồng tử màu vàng nhạt băng lãnh, dị thường bắt mắt dưới ánh mặt trời.
Quanh thân ả dần trở nên im ắng. Tiếng tim đập không chỗ nào không có dần ẩn xuống, gió bất động bắt đầu nổi lên. Thiếu nữ lơ lửng trên bầu trời, một bộ áo đỏ bay phất phới trong gió, tản ra nhàn nhạt khói đen mờ mịt thật giống như vừa mới đạp trời đêm trở về, còn vương mấy phần cảnh đêm.
Hết thảy nhìn qua như yên lặng tường hòa, nhưng Xích Đồng lại cảm nhận được nguy hiểm.
Y không bối rối.
Thân là Ma Thần nhìn nhân loại như thể nhân loại nhìn con sâu cái kiến. Y có kinh ngạc vì có người trường kỳ âm thầm đang nghiên cứu y đấy, có giật mình vì rõ ràng tiền đồ muôn phần bẫy rập chông gai. Nhưng y là Ma Thần.
Đã từng là một tiểu Ma Thần ra đời tại một sơn cốc vắng vẻ nơi Man Hoang...
Nhưng đứng ở nơi gò núi nho nhỏ kia, y thấy qua đại hải quét sạch trời cao, gặp qua kiếm quang cắt nát bầu trời, cũng từng chứng kiến cả thời đại tu chân sán lạn rơi xuống ánh chiều tà. Trong năm tháng dài dòng buồn chán đó y cũng không sống an nhàn sung sướng, mà là trăm phương ngàn kế tìm cách phát triển bản thân.
Y có đầy đủ át chủ bài.
Vẻ mặt Xích Đồng đầy điềm tĩnh, không vui không buồn, đôi mắt đỏ thẫm như máu lúc này thanh tịnh long lanh dị thường.
Ánh sáng màu đỏ đầy trời trên đỉnh đầu y giờ đã nhạt dần.
Xà Dư có chút hoảng hốt.
Cảm nhận kỳ lạ như thủy triều lên khắp mọi ngóc ngách thân thể ả vọt tới, chặt chẽ bao vây lấy ả. Cái thân thể này là của mình sao? Ả quả thực không dám tin. Sinh cơ bừng tràn ngập trong mỗi một tấc huyết nhục, ẩn chứa vô cùng vô tận lực lượng, trong thân thể nhỏ nhắn xinh xắn cất giấu cả một đại dương mênh mông. Thậm chí ả còn cảm giác mình có thể bẻ gãy được cả một ngọn núi.
Không chỉ có như thế.
Gió phất qua mặt đất, tuôn rơi qua ngọn cây bụi cỏ, con kiến bò qua nhánh cỏ, vô số thanh âm rất nhỏ khó phân biệt được từ xa tới gần đều lần lượt hiện ra trong đầu ả. Từng sợi thủy nguyên lực bốc lên, theo gió mà động, vô số sợi tơ nước nhỏ lại lặng yên thai nghén tụ tập, hóa thành mây trắng.
Hiện ra trước mặt Xà Dư lúc này, đó là một bức tranh hoàn toàn mới.
Ả như đi vào một thế giới mới.
Vô số sợ hãi thán phục cùng rung động khó tả ùn ùn kéo đến, ả cúi đầu nhìn thoáng qua ngực mình, nhìn làn da mịn màng trắng ngần như tuyết, sáng bóng chớp động lên kỳ dị đầy mê người, đến ánh mắt Xà Dư còn khó mà dịch chuyển đi khỏi trong thời gian ngắn.
Bàn tay đặt lên trên bộ ngực cao ngất trắng như tuyết.
Trái tim mạnh mẽ hữu lực đang nảy lên cách một tầng da thịt truyền đến bàn tay ả, khiến ả thầm nghi hoặc khó hiểu.
Nói về thiên phú tu luyện thì hiếm có người theo kịp được Xà Dư. Ả tu luyện Tinh Thần Hoặc được xưng là pháp quyết tối nghĩa mà thâm ảo nhất Thần Điện. Mà ả cũng chính là một trong hai người tu luyện thành công pháp quyết này, người còn lại tất nhiên là Đế Thánh. Sinh Diệt Hoa Tế Thuật lại càng không cần phải nói tới, được xưng là không hợp lẽ thường rồi. Ả lại dám lớn mật thử nghiệm qua, có thể thấy dã tâm trên đường tu luyện của ả.
Cho tới bây giờ, ả chưa bao giờ là một cô thỏ trắng chưa hiểu việc đời.
Trái tim của mình bất thường.
Thứ đầu tiên mà ả nghĩ tới chính là Thiên Thần Tâm mà Bắc tiên sinh đã từng nói qua với ả.
Không có khả năng.
Làm sao trong cơ thể mình lại có Thiên Thần Tâm được? Thú Cổ Cung chỉ có một viên Thiên Thần Tâm đang ở trong thân thể Diệp soái. Nếu như đây là Thiên Thần Tâm mà nói, thì nó là ở đâu ra?
Hẳn không phải là Thiên Thần Tâm, vậy thì là gì? Trong đầu ả không lục lọi ra bất kỳ ghi chép có liên quan nào.
Không phải là thiên phú huyết mạch của mình chứ?
Vô số ý niệm trong đầu và nghi hoặc lướt qua trong óc ả, ả ổn định lại tâm thần, ngưng mắt nhìn ngưng mắt nhìn Xích Đồng đối diện.
Hiện tại không phải lúc để nghĩ, trước tiên phải giải quyết Xích Đồng cho xong đi rồi hãy nói.
Lúc này ánh sáng màu đỏ đầy trời đã biến mất không còn tăm tích, bầu trời không còn chút dấu vết nào nữa.
Ánh nắng tươi sáng, gió mát kéo đến.
Ngải Huy như người ngoài cuộc, yên lặng nhìn chăm chú lên xem mọi chuyện phát sinh.
Hắn đã tỉnh táo lại.
Lúc trái tim Xà Dư nhảy lên sinh ra chấn động mạnh mẽ mà hung hãn, cách qua màn kiếm thai mà hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng. Nhưng mà chẳng biết tại sao hắn lại có một loại cảm giác quen quen, như từng gặp qua ở đâu rồi.
Đã gặp ở đâu rồi?
Ngải Huy chợt nhớ tới cảm giác như đã từng biết ở đâu đó rồi, hình như... hình như... khá giống với sa hạch của Lâu Lan...
Hắn lắc đầu, cảm thấy cái cảm giác này của mình thật sự quá không có đạo lý. Tử Dạ của Lâu Lan là kiệt tác của Thiệu Sư, được xưng tụng tinh xảo vô song, nhưng mà tuyệt đối không có vị đạo hung hãn thế này.
Lâu Lan khả ái như vậy.
Nhớ tới Lâu Lan, khóe miệng Ngải Huy không tự chủ nhếch lên dáng tươi cười. Nhất định lúc này mọi người hẳn rất lo lắng cho mình đây...
Ngải Huy biết rõ bây giờ không phải là lúc cảm khái đau buồn. Hắn phải tập trung chú ý vào người mình, hay nói chính xác hơn là trên thân thể Xích Đồng.
Quả nhiên Thượng Cổ Ma Thần không giống người thường!
Xích Đồng nhìn như cuồng vọng tùy ý, kì thực xảo trá tỉnh táo, các loại sát chiêu tầng tầng lớp lớp, quỷ dị khó dò. Ngải Huy mất đi khống chế với thân thể, từ góc độ nào mà nói thì cũng coi như vứt bỏ một loại gông cùm xiềng xích. Chỉ có thể thông qua kiếm thai cảm giác thế giới bên ngoài, hắn mới có thể khiến cảm giác của mình trở nên nhạy cảm chưa từng có.
Rất nhiều chi tiết trước kia không cách nào nắm bắt được, giờ phút này lại rõ ràng rành mạch hiện ra ở trước mặt hắn.
Nguyên lực chung quanh nhìn qua không khác gì như lúc bình thường, nhưng lúc này Ngải Huy phát hiện chúng nó tựa hồ có chút không giống như bình thường. Hắn nắm bắt được một chút sai biệt rất nhỏ, đến miêu tả là gì cũng khó nữa là.
Điều này khiến Ngải Huy cảm giác vô cùng không được tự nhiên, không thoải mái, mà hắn cũng rất khó miêu tả được hắn cảm thấy bản thân không được tự nhiên và thoải mái ở chỗ nào.
Nhưng mà hắn biết rõ, tia biến hóa cực kỳ nhỏ bé này lại vô cùng nguy hiểm.
Xà Dư không nói nhảm, ả không cảm thấy có gì để nói, không có gì dao động được ý chí và tâm thần của một vị Ma Thần cả.
Thân thể của ả nhẹ nhàng nhoáng một cái, nhẹ nhàng linh hoạt vô cùng tránh thoát Nguyên lực trói buộc, chưa có khi nào tự nhiên mà khoan khoái dễ chịu đến thế.
Mỗi một tấc không gian đều có Nguyên lực tồn tại, chúng nó có thể rất mỏng manh, cũng có thể rất đậm đặc, có thể là Kim nguyên lực, cũng có thể là Thủy nguyên lực,...
Chúng nó không chỗ nào không có, giống như đại dương mênh mông.
Nguyên lực như biển, người như cá trong biển lớn. Nguyên lực là nơi phát ra lực lượng, cũng là trói buộc không chỗ nào không có.
Giờ phút này Xà Dư nhẹ nhõm tránh thoát được Nguyên lực trói buộc, thân hình của ả tiêu thất trong hư không.
Bỗng nhiên Xích Đồng nghiêng người, cổ tay nhẹ rung giống như độc xà cong người mổ xuống đất, một chưởng đập ngược ra sau lưng. Động tác của y mau lẹ vô cùng, lại nhu thuận như khói.
Phốc, một tiếng vang nhỏ.
Đôi mắt Xích Đồng hiện lên ánh kì dị, một lực lượng sung mãn như một tòa đại dương mênh mông bài sơn đảo hải nghiền ép xuống khiến y không kịp phản ứng, cả người như thể mũi tên rời cung rơi xuống mặt đất.
Xích Đồng như thể ngôi sao rơi xuống mặt đất, mà bên cạnh y nhanh chóng xuất hiện thêm một bóng dáng màu đỏ.
Giữa một đám khói đen nhộn nhạo, bàn tay trắng như tuyết tinh tế tỉ mỉ cắm vào thân thể của y, tấm áo đỏ tung bay ở giữa không trung như thể một bông hoa nở bung ra.
Hả?
Khóe mắt Xà Dư nhảy dựng, bàn tay truyền đến cảm giác không đúng, ả vội vàng rút bàn tay ra.
Thân thể Xích Đồng trước mắt đột nhiên trở nên trong suốt, đủ mọi màu sắc, tựa như lưu ly óng ánh.
Xà Dư đột nhiên nhớ tới cảnh tượng những thành viên Thiên Diệp Bộ tự bạo trong sơn cốc lúc trước, sắc mặt khẽ đổi. Dưới tình thế cấp bách, bàn tay vừa mới rút ra đã mở ra, đè xuống hư không phía trước, khí tức kinh khủng trên người ả đột nhiên bộc phát. Rung động trong suốt mà mắt thường có thể thấy được lại lần nữa xuất hiện.
Ầm!
Thân thể như lưu ly nổ tung, ánh vàng sáng chói mắt tựa như mặt trời nổ bùng lên.
Vầng sáng kia bùng lên chạm vào bàn tay trắng như tuyết bỗng nhiên dừng lại, như thể chạm tới bức tường vô hình lấp kín.
Ánh sáng màu trắng rừng rực cách bàn tay Xà Dư không đến nửa xích, lực lượng cuồng bạo kia không cách nào tiến thêm chút ít nào nữa, chỉ có thể trút lửa giận lên phương hướng khác mà thôi. Vầng sáng phồng về phía khác, hình tròn biến thành hình thoi. Phun ngược lại về phía sau.
Như thể một luồng khói báo hiệu thắp sáng màn đêm, một cột sáng màu bạc bắn tung tóe đầy đẹp mắt.
Nhịp tim Xà Dư đập loạn rốt cuộc cũng trở lại bình thường, cổ tay bị chấn động run lên. Ả thở hổn hển, nhưng tích tắc sau đầy vẻ cảnh giác.
Xích Đồng cứ vậy mà xong đời sao? Không có khả năng!
Mặt đất gồ ghề bởi đầy những hố lớn hố nhỏ do bạo tạc nổ tung lúc nãy tạo thành. Hố to nhất chừng hai mươi trượng, hố nhỏ thì cũng rộng ba bốn trượng, cháy đen thui, tản ra tàn khói lượn lờ.
Mặt đất không có bóng dáng Xích Đồng.
Trong lòng Xà Dư kinh nghi bất định, tự bạo vừa rồi rõ ràng là sát chiêu như đám đội viên Thiên Diệp bộ đồng quy vu tận, làm sao Xích Đồng lại biết? Chẳng lẽ y vừa nhìn một lần đã có thể học được?
Bốp bốp bốp!
Một tràng vỗ tay vang lên sau lưng Xà Dư.
Thân hình Xà Dư nhoáng lên một cái, đột nhiên biến mất tại chỗ. Đồng thời sau đó, ả xuất hiện tại hư không cách đó trăm trượng, đối mặt với Xích Đồng.
"Đúng là thứ tốt!" Xích Đồng liếm liếm bờ môi, ánh mắt nóng bỏng, nhìn Xà Dư như thể tuyệt thế kỳ trân, thì thào tự nói: "Sinh Mệnh lực cường đại, đây là vì chuẩn bị cho Thần Huyết đó a. Đáng tiếc, các ngươi không có biện pháp triển khai lực lượng chân chính của nó, vậy giao nó cho ta đi, chỉ có ta đây mới xứng với trái tim cường đại như vậy thôi!"
Thân hình Xà Dư nhẹ nhàng nhoáng một cái, tựa như một đám khói nhẹ tản ra, biến mất không thấy gì nữa.
Một bàn tay nhập vào lồng ngực Xích Đồng đâm xuyên qua, máu tươi vẩy ra.
Xích Đồng không có chút đau đớn nào, mà còn lộ ra dáng tươi cười: "Ha ha, vô dụng thôi."
Máu tươi tung tóe ướt đẫm vạt áo, nụ cười trên mặt y lại quỷ dị kinh người.
Thân thể Xích Đồng trong mắt Xà Dư lại nhanh chóng trở nên trong suốt sặc sỡ.
Không tốt! Lại là giả nữa!
Xà Dư đang muốn bứt trở ra, thế nhưng hai tay hai chân Xích Đồng như thể không có xương cốt mà vòng ngược về sau, ôm lấy cổ Xà Dư.
Kẹt... Đầu Xích Đồng cũng xoay về sau lưng đối diện với Xà Dư, nhếch miệng cười quái dị. Quỷ dị không nói ra được.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao phủ lấy Xà Dư, bóp chặt lấy tim ả, như thể phát hiện ra một con hung thú không biết tên nào đó khiến thân thể gặp nguy hiểm đến căng cứng.
Sau một khắc, trái tim bị bóp chặt bỗng nhiên giãn ra.
Ô...ô...n... g, một cỗ khí tức xông thẳng lên gáy ả, thân thể thân thể ả run lên, ánh mắt trong nháy mắt mất đi tiêu cự.
Xích Đồng quấn quanh người ả sẽ nhanh chóng nổ tung lại bắt đầu rạn nứt. Vết rách kinh người xuất hiện trên gương mặt y với cái miệng cười to, rồi lan dần xuống khắp cái cơ thể trong suốt sặc sỡ kia.
Từng sợi khói đen nhè nhẹ bay ra khỏi cái mồm đang há to ra của Xích Đồng, xuất hiện ở những chỗ rạn nứt.
Thân thể Xích Đồng như thể thực vật mất nước, nhanh chóng héo rũ.
Khói đen tuôn ra, ngưng mà không tán, chúng nó càng ngày càng đậm, sôi trào mờ mịt trên không trung. Rồi rất nhanh, quầng khói đen nhanh chóng thu nhỏ lại, rót vào thân thể Xà Dư.
Khi một luồng khói đen cuối cùng rót vào thân thể Xà Dư, ánh mắt Xà Dư khôi phục tiêu cự lại.
Ả quay sang, nhìn về phía Xích Đồng cách đó không xa, bình yên vô sự.