Mục lục
Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ vài năm không gặp, hắn cảm thấy Lâm Tiểu Nhã dường như ngày càng xinh đẹp quyến rũ. Đặc biệt sau khi trở về từ Milan, trên người Lâm Tiểu Nhã lại mang một khí chất mị hoặc mê người.

Triệu Trạch Cương chậm rãi nói: "Kỳ thật, Tiểu Nhã, tôi trước kia cũng rất là thích em."

Mặt Lâm Tiểu Nhã tối sầm lại, cô ta cảm thấy ghê tởm, một gã đàn ông hèn kém xách giày cho Doãn Tư Thần còn không đủ tư cách, còn dám nói thích cô ta?

Mẹ của Triệu Trạch Cương cảm giác được Lâm Tiểu Nhã đối với con trai bà ta chỉ có thái độ khinh thường không thèm ngó tới. Bà ta tính nói gì đó nhưng Lâm Tiểu Nhã đã mở miệng trước: "Được, việc cũng xong rồi, tôi đi trước! Cứ chờ tin tốt của tôi!"

Nói xong, Lâm Tiểu Nhã liền xoay người bỏ đi.

Chờ cô ta đi khỏi, mẹ của Triệu Trạch Cương mới nhíu mày: "Trạch Cương, tuy Lâm Tiểu Nhã này điều kiện có khá hơn Cố Hề Hề một chút, nhưng thái độ nó thì con cũng thấy rồi! Triệu gia chúng ta không thể chấp nhận loại con dâu như vậy!"

"Ai da mẹ à, mẹ lo việc này làm gì?" Triệu Trạch Cương lập tức nói: "Con chỉ cần cô ta giúp con có được số tiền kia thôi! Khi có tiền rồi thì còn lo gì nữa! Lúc trước mẹ không nhớ là bao nhiêu phụ nữ tự dâng đến cửa cho con sao?"

Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Mẹ của Triệu Trạch Cương lúc này mới vừa lòng mà gật gật đầu. Mặc kệ Triệu Trạch Cương là kẻ tệ hại đốn mạt bất tài cỡ nào, thì trong mắt bà ta, con trai của mình vẫn là tốt nhất. Dù có là một Lâm Tiểu Nhã vẻ mặt cao cao tại thượng cũng không thể xứng với con trai bà ta.

* * *

Cố Hề Hề hoàn toàn không biết được âm mưu của Triệu Trạch Cương và Lâm Tiểu Nhã, cô bị chọc tức nên về nhà với tâm trạng bức bối khó chịu.

Vừa về đến nhà, cô uống một ly nước nghỉ ngơi vài phút, bên ngoài bỗng có tiếng chuông cửa.

Thím Trương đi ra mở cửa rồi đem một hộp quà vào.

"Thím Trương, là gì vậy?" Cố Hề Hề tò mò hỏi.

"Thiếu phu nhân, đây là bộ lễ phục mà thiếu gia chuẩn bị cho cô." Thím Trương không giấu được sự vui vẻ, nói: "Thiếu gia đối với thiếu phu nhân đúng là rất chu đáo, bộ lễ phục này vừa được chuyển phát nhanh bằng máy bay từ nước Ý đến đây, nhà thiết kế nổi tiếng ở Ý đã mất liền hai ngày đêm không ngủ để may ra bộ lễ phục này! Thiếu phu nhân ở buổi yến tiệc nhất định sẽ cực kỳ xinh đẹp và tỏa sáng nổi bật!"

Cố Hề Hề liền nở nụ cười, sự buồn bực lúc nãy cũng tan theo mây khói.

"Nếu thím đã khen nức nở như vậy thì chúng ta mở ra xem sao." Cố Hề Hề mỉm cười.

"Vâng, thiếu phu nhân!" Thím Trương háo hức cùng Cố Hề Hề mở hộp quà.

Vừa mở ra đã thấy một bộ lễ phục dạ hội màu trắng tinh khiết, còn có thêm đôi giày đế thấp được may thủ công dành riêng cho phụ nữ có thai, hai món này là một cặp phối hợp rất ăn ý.

Người ta thường khó khăn khi tìm y phục phù hợp với đôi giày của mình, còn bộ lễ phục dạ hội và đôi giày của cô thật sự hợp nhau, nhà thiết kế này quả nhiên có mắt thẩm mỹ rất tinh tế!

Khó trách thím Trương lại nói Doãn Tư Thần chu đáo.

"Thiếu phu nhân, cô có muốn mặc thử không?" Thím Trương không nhịn được hỏi.

Cố Hề Hề nghĩ một chút rồi gật đầu, cô cũng rất tò mò về bộ lễ phục này. Tiểu Vương và thím Trương giúp Cố Hề Hề thay đồ, và mang thử cả đôi giày vào.

A.. Thật sự thoải mái!

Hoàn toàn không có cảm giác bí hay bó buộc như những bộ lễ phục thông thường, các đường kim mũi chỉ khéo léo che đậy cái bụng đang hơi hơi tròn trịa của cô, lại tôn lên vẻ đẹp của bộ ngực đầy đặn, để lộ xương quai xanh mảnh mai và cổ thon dài.

Còn đôi giày nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại mang đến sự kết hợp hoàn hảo với bộ đồ, quả nhiên là một thiết kế tinh xảo!

Từ cửa truyền đến một giọng nói trầm ấm: "Em mặc lễ phục này quả nhiên rất đẹp!"

Cố Hề Hề quay đầu lại liền nhìn thấy Doãn Tư Thần từ cửa bước về hướng của mình.

Doãn Tư Thần thay thế công việc đang dang dở của Tiểu Vương, giúp Cố Hề Hề cài lại nút thắt cuối cùng trên áo. Tầm mắt của anh dừng ở cặp nhẫn đang được đeo trên cổ Cố Hề Hề.

Lúc kết hôn, anh vốn không có ý định đeo nhẫn, thậm chí anh cũng không hề đích thân đi mua nhẫn! Cho nên nhẫn được trao trong nhà thờ chỉ là một chiếc nhẫn kim cương bình thường mà người trợ lý tùy tiện chọn dùm.

||||| Truyện đề cử: Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương |||||

Ngày hôm sau đám cưới, Cố Hề Hề thấy chiếc nhẫn kim cương quả thật quý giá nên không dám đeo, cô sợ mất thì chắc không bồi thường nổi.

Chính vì vậy mà hai người suốt cả một thời gian dài sau khi kết hôn đều không ai mang nhẫn cưới, ngón tay cứ trống trơn như không.

Doãn Tư Thần cũng không thấy việc này có vấn đề gì, cho đến khi Mặc Tử Hân xuất hiện.. Mỗi lần anh thấy ánh mắt Mặc Tử Hân nhìn Cố Hề Hề, anh thực sự cảm thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu!

Cảm giác cứ như ai đó đang âm mưu đoạt lấy vật quý giá của riêng anh!

Cho nên Doãn Tư Thần đã căn dặn nhà thiết kế trang sức của tập đoàn Doãn thị thiết kế lại cặp nhẫn này! Nếu Cố Hề Hề không thích kim cương, vậy thì lần này không cần phải là nhẫn kim cương, nhưng sẽ là cặp nhẫn được thiết kế tinh tế mang vẻ đẹp hoàn mỹ nhất!

Vốn dĩ ngày hôm đó Doãn Tư Thần rất cao hứng muốn cho Cố Hề Hề xem cặp nhẫn này, chỉ là không ngờ.. Cô còn chưa kịp nhìn thấy thì hai người đã hục hặc không vui!

Doãn Tư Thần đinh ninh cô sẽ đem bỏ cặp nhẫn này vào thùng rác, không nghĩ tới cô vẫn luôn mang ở trên cổ của mình. Vì vậy mấy ngày nay tâm tình của anh thực sự rất vui vẻ.

Đương nhiên nếu Doãn Tư Thần biết lý do thật sự Cố Hề Hề giữ gìn cẩn thận cặp nhẫn này không có nhiều ý nghĩa như anh tưởng, mà chỉ vì cô sợ làm mất rồi thì không đền nổi cho anh, chắc anh sẽ không còn cao hứng như bây giờ.

Doãn Tư Thần thuận tay tháo dây chuyền của Cố Hề Hề, lấy hai chiếc nhẫn để trong lòng bàn tay mình. Trong lòng anh cảm thấy rất vui, nhưng ngoài mặt làm vẻ bất cần: "Cái này em còn giữ làm gì? Vứt đi cho rồi!"

Cố Hề Hề liền đoạt lấy cặp nhẫn về, hung hăng trừng mắt nhìn anh!

Tên gia hỏa này! Sao lại vứt!

Sao lại phí của như vậy? Đem đi bán cũng được mà!

Không thích thì cho mình, mình đi bán cũng được ít tiền đó! Nếu không phải vì bận rộn quá chắc cũng bán đi rồi..

Thấy Cố Hề Hề đoạt lại cặp nhẫn, đáy lòng Doãn Tư Thần như nở hoa!

Cô ấy quan tâm cặp nhẫn này như vậy, có phải là cũng để ý đến mình hay không?

Nếu Cố Hề Hề biết được giờ Doãn Tư Thần đang nghĩ gì, nhất định sẽ cười ha hả vào mặt anh mà nói: Anh ảo tưởng vừa thôi!

Doãn Tư Thần lập tức đưa ngón tay đến trước mặt Cố Hề Hề, ý muốn bảo cô đeo nhẫn cho anh.

Cố Hề Hề đáp lại với vẻ mặt mờ mịt, anh đưa tay về hướng mình là ý gì? À, là muốn lấy lại nhẫn đúng không? May quá nha, hên mà mình chưa kịp bán.. Nếu không lúc anh đòi không biết lấy gì mà đưa?

Nhỏ mọn thật đó! Đồ vứt đi còn muốn đòi lại! Lúc nãy anh còn nói muốn vứt đi mà.. Thật là.. Người có tiền luôn làm chuyện khó hiểu..

Cố Hề Hề còn đang chần chừ nắm cặp nhẫn trong tay chưa muốn trả lại. Doãn Tư Thần thấy ánh mắt chuột đồng nhỏ như vậy thì tâm tình anh vui sướng tới cực điểm, nhẹ nhàng đằng hắng một tiếng rồi nói: "Đây là một cặp nhẫn! Em muốn một mình em đeo hai chiếc nhẫn sao?"

Hả? Anh nói lời này là ý gì? Mình có nói muốn đeo nhẫn này sao?

Doãn Tư Thần lấy chiếc nhẫn nhỏ trong tay Cố Hề Hề, nắm lấy ngón tay áp út của cô rồi dịu dàng đeo nhẫn cho cô.

Cố Hề Hề ngây ngốc nhìn hành động của Doãn Tư Thần.. Thời điểm chiếc nhẫn được đeo vào tay cô, cô thấy người mình tê dại, gương mặt đỏ hồng đến cả mang tai. Sự ngượng ngùng không chỉ vì chiếc nhẫn, mà còn là vì hơi ấm nam tính từ Doãn Tư Thần truyền qua ngón tay, thân thể cô không tự chủ được mà cảm giác như điện giật!

Ánh mắt Doãn Tư Thần nãy giờ vẫn không rời khỏi Cố Hề Hề, khoảnh khắc thấy gương mặt cô đỏ lên vì xấu hổ, anh cũng nhịn không được mà mỉm cười rất ôn nhu.

Trợ lý và người hầu xung quanh sớm đã lùi đi, họ không tránh đi cũng không được! Thiếu gia của họ đúng là đã thay đổi rất nhiều.. Sự thay đổi quá lớn!

Từ một người lãnh khốc tà mị mà tức thì trở thành dịu dàng nhu tình như nước..

Đúng là trên đời chỉ có mình thiếu phu nhân có thể làm được điều này!

Doãn Tư Thần đeo nhẫn cho Cố Hề Hề xong, một lần nữa đưa ngón tay đến trước mặt cô. Giờ thì Cố Hề Hề đã hiểu! Cô rốt cuộc đã có phản ứng!

Doãn Tư Thần đây là muốn mình đeo nhẫn cho anh sao?

Ôi.. Cứ tưởng có thể bán được cả một cặp nhẫn, giờ thì chỉ có thể.. bán được một chiếc nhẫn thôi!

Cố Hề Hề cầm lấy chiếc nhẫn của nam, cẩn thận đeo vào ngón tay áp út của Doãn Tư Thần. Một khắc đó, có một cảm giác kỳ lạ quanh quẩn trong lòng hai người, ngón tay của cả hai không nhịn được mà run rẩy một chút.

"Trước kia.. em từng đeo nhẫn cho người khác sao?" Doãn Tư Thần nhịn không được mở miệng hỏi.

"Chưa." Cố Hề Hề theo phản xạ trả lời.

"Vậy tôi là người đầu tiên và duy nhất!" Doãn Tư Thần tiếp lời tự khẳng định.

Cả hai người nhìn nhau ngẩn ngơ, sau đó cũng không biết phải nói gì.

"À!" Cố Hề Hề không dám nhìn Doãn Tư Thần nữa, vội vàng rút tay về. Chỉ là cô chưa kịp rút tay thì Doãn Tư Thần đã nắm lấy tay cô.

Mười ngón tay đan vào nhau, cảm xúc càng thêm mãnh liệt, trong lòng Cố Hề Hề tim đập liên hồi, ánh mắt cô né tránh không dám nhìn thẳng đối phương.

Giọng nói Doãn Tư Thần nhẹ nhàng ấm áp vang lên bên tai Cố Hề Hề: "Đây là lần đầu chúng ta cùng đeo nhẫn, em không muốn chụp lại ảnh kỷ niệm sao?"

"A.. Hả?" Cố Hề Hề ngẩng đầu kinh ngạc, chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt của Doãn Tư Thần vừa rũ xuống, mà không kịp chứng kiến khoảnh khắc ánh mắt anh vui sướng nhảy nhót.

Doãn Tư Thần lấy điện thoại ra chụp lại tấm hình mười ngón tay của hai người đan vào nhau, lộ ra hai ngón áp út cùng đeo nhẫn, sau đó mới buông lỏng tay Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề hơi giật mình, khoé mắt cô rũ xuống, cố gắng dùng hết sự mạnh mẽ đè ép cảm giác đang nở rộ trong lòng.

Cố Hề Hề, mày đang nghĩ gì vậy?

Anh ấy rất tốt, chỉ là anh ấy không thuộc về mày. Điều này mày đã biết từ lúc bắt đầu mà!

Đối với anh ấy mày không thể động tâm! Tuyệt đối không thể!

Nếu động tâm với anh, lúc rời khỏi đây thì trái tim mày sẽ bị ràng buộc.

Cố Hề Hề, mày bình tĩnh chút đi!

Mày nhất định phải rời khỏi Doãn gia, rời khỏi Doãn Tư Thần. Nếu mày không khống chế được trái tim mày, thì làm sao rời khỏi đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK