Xuyên qua những kẽ lá, Hề Hề nhìn thấy người phụ nữ kia thì tức khắc sửng sốt, đó không phải là người cô gặp ở trang viên phía nam thành phố sao?
Cô ta tên gì nhỉ? À, Tưởng Oánh, cô ta tự xưng mình tên Tưởng Oánh!
Vậy thì người vừa nói chuyện với cô ta là ai?
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Hai người đó nói rất nhiều thứ rời rạc khó hiểu, nhưng rõ ràng là đều căm thù cô?
Hề Hề bỗng nhiên nhớ tới Tưởng Oanh đã từng cầu cạnh nhờ vả để cô dẫn cô ta đến lễ đại thọ này, tức thì nhịn không được mà rùng mình sợ hãi, may mà cô đã từ chối, nếu không thì không biết mình sẽ lợi dụng đến thế nào rồi.
Từ những gì hai người họ trao đổi, cô biết cả hai đều chán ghét mình!
Lúc này Hề Hề vẫn chưa nhận ra, từ trong nhận thức thì cô đã chấp nhận thân phận Cố Hề Hề, rốt cuộc cô đã không còn kháng cự lại cái tên này, dường như đã quen với việc cô còn một cái tên khác.
Một lát sau, Doãn Tuyết Mạt bước ra ngoài, ánh mắt cô ta âm trầm nhìn theo bóng dáng Tưởng Huy Âm mà nghiến răng nghiến lợi nói: "Dù cô có phẫu thuật thẩm mỹ để có được dung mạo của Cố Hề Hề thì cũng không phải Cố Hề Hề! Có cái gì hay mà dám cao ngạo với tôi?"
Nói xong câu đó, Doãn Tuyết Mạt hung hăng đạp trên đôi giày cao gót mười phân lộp cộp rời khỏi.
Chờ hai người họ đã đi hẳn, Hề Hề mới bước ra từ đằng sau gốc cây cổ thụ, nghĩ nghĩ một hồi, cô từ từ quay lại hành lang để trở về sảnh tiệc.
Mộc Nhược Na đang cùng các phu nhân trong giới quý tộc hàn huyên vui vẻ, nhìn thấy Hề Hề trở lại thì cô liền kéo tay Hề Hề và giới thiệu với các phu nhân: "Công ty Danny là do tôi và Hề Hề cùng tạo dựng, tương lai xin nhờ các vị phu nhân giúp đỡ nhiều hơn nhé!"
Mấy vị phu nhân kia nhìn thấy Hề Hề thì bỗng dưng ngơ ngác!
Bởi vì trước kia họ đã từng gặp Doãn gia đại thiếu phu nhân Cố Hề Hề!
Dù hiện tại Hề Hề thay đổi khá nhiều, nhưng đường nét trên gương mặt vẫn như xưa.
Thời điểm mà các phu nhân thượng lưu nhìn thấy cô thì kinh ngạc trân trối.
Bất quá thì họ phản ứng rất nhanh, lập tức truy vấn: "Hề Hề? Cố Hề Hề?"
Mộc Nhược Na không giải thích, lại kéo tay Hề Hề lần nữa giới thiệu với đông đảo các phu nhân khác: "Tôi xin long trọng giới thiệu, vị này chính là bạn thân và là đối tác của tôi, Vân gia nhị tiểu thư Vân Hề!"
Đáy mắt mấy phu nhân kia như bừng tỉnh! Đây chính là Cố Hề Hề rồi!
Tuy việc năm đó Cố Hề Hề là nhị tiểu thư của Vân gia không được công bố rộng rãi, nhưng người trong giới thượng lưu quý tộc đều biết! Ba năm trước khi Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần từ một cặp vợ chồng ân ái mặn nồng bỗng dưng mỗi người một ngả, đã khiến dư luận kinh ngạc sửng sờ, tất cả đều suy đoán liệu không biết sự tình thực hư thế nào.
Nhưng từ tình cảnh hiện tại mà đoán, Cố Hề Hề có thể công khai xuất hiện tại đây, trên dưới Doãn gia đều rất cung kính hành lễ với cô, từ hai mắt xích này mà kết nối lại thì có thể nhận định một điều, năm đó người làm sai chính là Doãn gia!
Hơn nữa ba năm qua Doãn Tư Thần luôn sống một thân trong sạch, không có bất kỳ tai tiếng tình ái nào, đây chẳng phải là đang hối lỗi ăn năn muốn tái hợp với Vân gia nhị tiểu thư?
Dù Cố Hề Hề có thay đổi họ thành Vân Hề, cũng không thể thay đổi một sự thật, cô đã từng là Doãn gia đại thiếu phu nhân!
Mà những người ở đây hôm nay, trên 90% đều là muốn dựa vào Doãn gia, nếu đã biết thân phận của Hề Hề thì sao còn dám chậm trễ? Doãn Tư Thần đã tỏ thái độ quá rõ ràng, ai lại dám không nể mặt nữ chủ nhân tương lai của Doãn gia?
Các vị phu nhân kia đầu óc thật nhanh nhạy, nhanh chóng hiểu rõ tình thế, đều tiến đến lôi kéo niềm nở với Hề Hề, muốn bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu nhiệt tình thì lại càng nhiệt tình bấy nhiêu: "Hề Hề tiểu thư hóa ra lại có hứng thú với ngành mỹ phẩm sao? Dịp khai trương công ty Danny thì nhất định phải gửi thiệp mời cho chúng tôi nhé! Khi ra dòng sản phẩm mới cũng phải nhớ nói với chúng tôi một tiếng!"
Hề Hề vừa trở về sảnh thì đã được hoan nghênh nhiệt liệt thì tức khắc ngây ngốc khó hiểu.
Mộc Nhược Na ở bên cạnh cười gian trá đắc ý, cô đã biết chắc chỉ cần dẫn Hề Hề đến bữa tiệc này thì coi như tất thắng! Hề Hề không cần nói gì, mà chỉ đứng yên thôi đã đủ lập nên đại công rồi!
"Nhất định, nhất định rồi!" Mộc Nhược Na nhanh nhẩu nói: "Có quên ai cũng không dám quên các chư vị phu nhân đâu!"
Hề Hề vẫn ngơ ngáo..
"Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi xin phép!" Mộc Nhược Na bắt đầu kéo tay Hề Hề đi một vòng chào hỏi hết các vị phu nhân.
Không lâu sau thì toàn bộ các phu nhân trong hội trường đều biết đến công ty Danny, không những vậy còn biết người đồng khởi nghiệp chính là Vân Hề tiểu thư, đồng thời là Cố Hề Hề của ba năm trước đây!
Đúng lúc này, trợ lý bên cạnh Doãn Tư Thần bước đến cung kính đưa một chén canh dưỡng sinh cho Hề Hề, nói là cô uống canh này thì lát nữa sẽ giúp cơ thể điều tiết rượu nhanh chóng hơn, không làm tổn hại dạ dày.
Hành động nho nhỏ này đã làm ánh mắt toàn bộ khách khứa trong hội trường sáng ngời!
Còn gì nữa mà không rõ, hành động này vô cùng dễ hiểu rồi!
Có thể được thân cận dựa vào tập đoàn Doãn thị hay không, thì phải biết đường mà lấy lòng Vân gia nhị tiểu thư! Chính vì thế mà trong nháy mắt, Hề Hề đã trở thành tiêu điểm của hội trường, từ danh môn khuê tú cho đến phu nhân hào môn thế gia đều tận lực suy nghĩ cách để trò chuyện gây ấn tượng với Hề Hề.
Hề Hề vẫn không rõ tình huống này, cô chỉ là được lão phu nhân gọi ra gặp riêng nói đôi lời, sao khi quay lại thì mọi người lại cung kính quá mức thế này, có phải đã quá khoa trương rồi không?
Trong khi mọi người vây quanh Hề Hề thì Tưởng Huy Âm rốt cuộc đã thấy được thời cơ thích hợp! Cô ta chậm rãi từ từ rời khỏi hội trường, xoay người đi tìm Tưởng Dật Hải!
Dù đã ba năm chưa trở lại đây, nhưng từng lối đi trong đại trạch Doãn gia thì cô ta vẫn nhớ rất rõ, Tưởng Dật Hải đang làm gì, ở đâu, cô ta đều điều tra chuẩn bị rất kỹ lưỡng!
Hôm nay, cô ta nhất định phải có được Tưởng Dật Hải!
Cô ta muốn buộc Tưởng gia không được chối bỏ sự tồn tại của cô ta!
Cô ta muốn trở thành người phụ nữ của Tưởng Dật Hải!
Cô ta phải gả cho Tưởng Dật Hải! Trở thành vợ của anh!
Không lâu sau thì Tưởng Huy Âm đã đến nơi cần đến, Tưởng Dật Hải đang ở một hội trường nhỏ khác hỗ trợ Doãn gia tiếp đón một nhóm khách quý.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi xin phép!" Tưởng Dật Hải đặt ly rượu trong tay xuống, anh chuẩn bị đi toilet để sửa sang lại trang phục một chút.
Vừa đến cửa toilet thì chưa kịp bước vào, anh đã bị một bóng dáng vọt từ bên trong ra, đâm sầm vào người anh. Anh theo phản xạ liền nói: "À, thật xin lỗi.."
"Không sao." Tưởng Huy Âm cúi đầu trả lời, sau đó làm như vô tình để lộ gương mặt nghiêng nghiêng cho Tưởng Dật Hải nhìn thấy.
Vốn dĩ thời điểm va chạm thì Tưởng Dật Hải đã lập tức lùi lại giữ khoảng cách với đối phương, nhưng vì vậy anh lại đúng lúc nhìn thấy rõ gương mặt hơi nghiêng nghiêng!
Nặc Nặc?
Đôi mắt Tưởng Dật Hải kinh hoàng!
Nặc Nặc của anh?
Tưởng Dật Hải kích động ôm chầm lấy đối phương: "Nặc Nặc, em đã trở về?"
Được Tưởng Dật Hải ôm vào lòng, dù nghe thấy anh gọi tên người phụ nữ khác thì Tưởng Huy Âm nhăn nhó tức giận, nhưng cô ra đã nhanh chóng kiềm nén!
"Tưởng thiếu gia, ngài nhận nhầm người rồi!" Tưởng Huy Âm làm bộ vùng vẫy, đẩy anh ra.
Tưởng Dật Hải tức khắc bừng tỉnh, vội vàng nói: "Thật xin lỗi, tôi.."
Tưởng Huy Âm chậm rãi ngẩng đầu lên, giả vờ như lần đầu gặp gỡ, nói: "Tưởng thiếu gia, không sao. Tôi vì gương mặt này nên thường bị người khác nhận nhầm, đã quen rồi!"
Lúc này Tưởng Dật Hải đã bình tĩnh lại, anh nhớ trước kia Hề Hề cũng từng nói với anh thường bị mọi người nhầm lẫn là Vân Nặc, vậy nên không có nghi ngờ lời của Tưởng Huy Âm.
"Tôi tên.. Nhân Nhân." Tưởng Huy Âm cố tình không nói ra họ của mình.
"Nhân Nhân?" Gương mặt Tưởng Dật Hải trở nên kỳ quái, bởi vì anh nhớ rõ Nhân Nhân là nhũ danh của Tưởng Huy Âm! Sao một người phụ nữ có dung mạo tương đồng với Vân Nặc và Cố Hề Hề lại có cùng nhũ danh với Tưởng Huy Âm?
Tưởng Dật Hải cảm thấy không thoải mái, dù là Vân Nặc hay Cố Hề Hề, đều là những cái tên đẹp nhất trong lòng anh, còn cái tên Nhân Nhân kia lại chính là.. nỗi khuất nhục cùng lửa giận! Việc này làm anh bỗng dưng khó chịu!
Thái độ Tưởng Dật Hải tức thì nhạt nhẽo: "Nhân Nhân tiểu thư xin cẩn thận một chút, nếu không còn gì nữa thì cáo từ!"
Nói xong câu đó, Tưởng Dật Hải lập tức rời khỏi, cả toilet cũng không bước vào.
Tưởng Huy Âm nhìn bóng dáng Tưởng Dật Hải bỏ đi mà gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ của cô ta cũng vặn vẹo nhăn nhó, dĩ nhiên một nét đẹp nhân tạo khi tức giận sẽ càng trở nên phát khiếp, cả khuôn mặt méo mó không có chút cảm giác tự nhiên.
Đáy lòng Tưởng Dật Hải thật sự bực bội, anh rất phản cảm với người phụ nữ này, bởi vì bộ dáng của cô ta chính là một sự hạ thấp hình ảnh nữ thần trong lòng anh và cả Cố Hề Hề.
Tình huống ngẫu nhiên gặp nhau vừa rồi đã thất bại hoàn toàn, Tưởng Huy Âm tức giận đến phát điên. Lần trước đã hạ dược Tưởng Dật Hải bất thành, vậy thì sẽ thử lại lần nữa!
* * *
Lúc này ở một góc khác, Doãn Tuyết Mạt đang điên cuồng chặn đường Tiêu Hằng. Đã ba năm không gặp, Tiêu Hằng so với trước đây càng thêm khí thế sắc bén, hương vị nam tính trầm ổn càng mê người.
Doãn Tuyết Mạt gắt gao chặn đường: "Sao anh lại luôn né tránh em?"
Tiêu Hằng không kiên nhẫn cúi nhìn người phụ nữ điên khùng kiêu ngạo này, không biết cái thói này là ở đâu ra?
Doãn Tuyết Mạt thấy Tiêu Hằng không trả lời, lại truy vấn hỏi tiếp: "Có phải anh đã yêu người khác?"
Nghe thấy câu hỏi này, ánh mắt Tiêu Hằng hơi hoảng hốt, trong nháy mắt trở nên nhu hòa, nhưng anh lại hoàn toàn không biết ánh mắt này đã kích thích đối phương nổi điên!
Doãn Tuyết Mạt kêu lên: "Không thể! Anh không thể yêu thích người phụ nữ khác được! Tuyệt đối không thể! Em đã chờ anh ba năm rồi, sao anh có thể yêu thích người phụ nữ khác? Là ai? Em sẽ giết cô ta!"
Tiêu Hằng nhìn Doãn Tuyết Mạt bằng ánh mắt trào phúng châm biếm, lập tức bỏ đi không nói một lời.
Doãn Tuyết Mạt vọt đến, giang tay ngăn cản: "Không nói rõ ràng thì em sẽ không để anh đi!"
Tiêu Hằng hất tay đẩy cô ta ra, nói một chữ: "Cút!"
Doãn Tuyết Mạt kích động: "Tiêu Hằng, anh dám đối với em như vậy? Anh có tin em sẽ giết người phụ nữ kia không? Em nhất định làm được!"